Lý Tư Vũ: Như cả thôi.
Phùng Tố Viện vẫn thêm điều gì đó, nhưng Lý Tư Vũ cho cô cơ hội, cô lưng và bước luôn.
Người như cô nên để ý tới, càng chú ý, cô càng lấn tới.
Phùng Tố Viện nghiến răng theo bóng lưng của Lý Tư Vũ xa, yên di chuyển.
"Cô nữa ?"
Lâm Hiên mất kiên nhẫn hỏi, cô gái quá là phiền phức.
Những năm cũng gặp ít cô gái, nhưng kiểu như Phùng Tố Viện là loại ghét nhất.
Không sự dịu dàng tinh tế như Bùi Tử Hàm, cũng vẻ nghịch ngợm đáng yêu như Chu Y Mẫn.
Trong mắt Phùng Tố Viện chỉ ghen tị, như một oán phụ.
Anh quan tâm tới phụ nữ điên rồ nữa, nên bỏ .
Thấy Lâm Hiên thực sự , Phùng Tố Viện đành theo .
Phần lớn lý do cô đến Bạch Thành là vì nhà họ Phùng, nên Phùng Tố Viện thể quá bướng bỉnh, cô chỉ thể nhẫn nhịn...
Sau khi trở về nhà, Lý Tư Vũ giặt sạch quần áo phơi lên, ngủ một giấc.
Ngày nghỉ trôi qua thật là nhanh, cô kịp nghỉ ngơi gì qua mất .
Buổi tối tranh thủ lúc Lâm Thành tan , Lý Tư Vũ sủi cảo nhân thịt bò cà rốt.
Vì sử dụng nước dùng để luộc sủi cảo nên mùi vị vô cùng thơm ngon.
Lúc Lâm Thành về đến nhà, đặt cặp xuống :
"Hôm nay cơ quan của điều* một giáo sư xuống nông thôn, trong đó thầy từng ơn huệ với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-684-phung-to-vien-tuc-no-dom-dom-mat.html.]
*Điều chuyển giới tri thức về nông thôn giống như đày . Đa là trí thức cử báo tội danh, bắt cải tạo lao động, nhiều mất mạng khi điều xuống nông thôn như .
Gương mặt Lâm Thành chút sốt ruột, chỉ là kiên nhẫn chịu đựng.
Nhìn thấy vẻ mặt đó, trong lòng Lý Tư Vũ hiểu rõ, điều cũng bình thường, mặc dù quen với việc những trí thức điều chuyển xuống nông thôn, nhưng khi đến lượt thầy giáo của , ai cũng sẽ phần xúc động.
Cô vỗ vai Lâm Thành, đó hỏi:
"Anh họ điều đến ?"
Lâm Thành gật đầu:
"Ở một làng quê gần đây, trong một đại đội nghèo nhất."
Anh thấy môi trường ở đó, thật sự quá khắc nghiệt, trong chuồng bò đầy phân bò, mà ở ?
Giáo sư ngày xưa oai phong, giờ đây sống trong chuồng bò, kề cận phân bò, thể chấp nhận nổi?
"Anh đừng quá lo lắng, quan trọng nhất là ông thể cái thoáng về chuyện ."
Lý Tư Vũ nghĩ.
Theo lẽ thường, những học thức như , dành cả đời để dạy dỗ, khi về già chịu đối xử như thế .
Những thể nghĩ thoáng , lẽ chỉ vài ngày , họ sẽ còn sống nữa.
Còn những ai thể nhận rộng hơn thì họ vẫn thể cố gắng một chút.
"Tình trạng của ông còn , dù cảnh tồi tệ, nhưng ông từ bỏ hy vọng."
Lâm Thành trả lời.
tin rằng còn hy vọng nào, thời gian dài như , bao nhiêu điều xuống nông thôn đều biến mất dấu vết, tin họ còn thể trở về.
Lý Tư Vũ rằng, bây giờ là lúc họ thể trở về thành phố và minh oan, cô :
"Anh cho em địa chỉ và tên của ông , khi thời gian em sẽ giúp đến thăm."