"Phó Bí thư cũng để ý vấn đề lâu , duy chỉ bản thảo của cô là còn thấy khá .”
“Vừa thể phản ánh sự bất mãn của quần chúng, thể cho lãnh đạo cấp coi trọng, cho nên thuận tay giúp một chút.”
Lý Tư Vũ thầm lạnh, quả nhiên cô vẫn quá đơn thuần.
Chỉ từ mấy câu Phó Ngọc Xuân , cô thể đoán đại khái.
Ít nhất trong mắt cô là như !
Phó Bí thư bất mãn với hành động của nhà máy rượu nhưng vì lý do nào đó thể tay, mà bản thảo của Lý Tư Vũ lúc thể áp chế bọn họ một chút.
Thế là Lý Tư Vũ trở thành hòn đá ném chim.
Cô cách nào phản bác, bởi vì bài báo là cô, hành động của thư ký Phó là dựa lợi ích.
Lợi ích liên quan đến ai, dù cũng việc của Lý Tư Vũ.
Trong lòng cô nhiều suy nghĩ nhưng chỉ tồn tại trong chớp mắt.
Cô tò mò thư ký Phó, nhiều hơn nữa, nhưng cô tư cách hỏi nhiều như .
"Vậy thì cảm ơn thư ký Phó, lúc tổ trưởng Chu gọi chuyện còn ngạc nhiên.”
“Xem còn quá trẻ, một việc hiểu rõ, việc chút nông nổi.”
Lý Tư Vũ lơ đãng , vẻ mặt chút hổ thẹn.
Thư ký Phó cứng đờ mặt, lập tức gật đầu gì nữa, nhưng trong lòng kinh ngạc.
Cô hiểu lời của Lý Tư Vũ, nhưng cô thế nào Lý Tư Vũ những thứ , chẳng lẽ cô phía chỉ điểm?
Chứ là đoán mục đích thật sự của cô nhỉ?
phản ứng của cô thật sự quá nhanh, điều khiến thư ký Phó thể đánh giá Lý Tư Vũ.
Thái độ của Lý Tư Vũ thực sự khiến thư ký Phó cảm thấy khó tin.
Bởi vì cô thấy Lý Tư Vũ còn trẻ, hơn nữa bối cảnh, nên mới lợi dụng cô.
mà cô thể từ hai câu của suy ý tứ sâu xa trong đó, chứng tỏ bản cô thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-358-ly-tu-vu-khon-kheo.html.]
"Gọi món xong .”
lúc thư ký Triệu tới, :
"Có món thịt chua ngọt thư ký Phó thích ăn nhất, cán bộ Lý thích ăn gì nên đành gọi bừa hai món.”
Gọi bừa là bình thường, quan tâm đến khẩu vị của quan trọng như cô mới bất thường.
Lý Tư Vũ mỉm thư ký Triệu:
" kiêng kỵ, cái gì cũng ăn.”
Dù cũng cô trả tiền, tội gì ăn?
Thư ký Phó nhắc chuyện nãy nữa, nhưng ánh mắt Lý Tư Vũ còn coi thường như lúc đầu mà là tò mò.
Lý Tư Vũ tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của cô , nhưng cứ để cô , dù cô cũng sợ.
Chị đây tuổi trẻ xinh , chẳng lẽ sợ ?
Thư ký Triệu Phó Ngọc Xuân tìm cô việc, nên hỏi bọn họ đang chuyện gì.
"Cán bộ Lý, cô còn cách nào lấy thịt ?”
Thư ký Triệu lặng lẽ hỏi.
Lý Tư Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút khó xử :
"Hiện tại thịt ít, lấy ."
Có thịt thì cũng giữ tự ăn, cho các , lừa còn ăn thịt của ? Cô đang mơ ?
Thư ký Triệu chút thất vọng, nhưng vẫn vật tư hiện tại eo hẹp, cưỡng cầu, dù cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
" mà.”
Lý Tư Vũ mở miệng :
"Thịt và lương thực thì , nhưng sữa bột và mấy thứ khác thì .”
"Có gì nữa?"