Giờ thái độ như , đàn ông đúng là thứ lành gì.
Vương Kiệt hỏi hai thì chỉ đành ngẩng đầu gượng trả lời:
“Không cần cán bộ Từ, trưa nay ăn cơm.”
Vì để tiếp xúc với Từ Vi Nam mà thể trả bất cứ giá nào, thậm chí là ăn cơm.
Nhìn thấy Vương Kiệt từ chối rõ ràng như , Từ Vi Nam bực nhịn nổi nữa, nhưng bây giờ thể phát cáu , cô còn cần .
“Thôi .”
Từ Vi Nam chỉ đành coi như chuyện gì mà Vương Kiệt một cách phức tạp, đó mới thu tầm mắt về.
Vương Kiệt cô đến mức tê dại cả da đầu, dọa giật cả , thật đáng sợ.
Buổi trưa, Lý Tư Vũ gọi Bành Lăng Mạn ăn cơm chung với , tuy ngon bằng nhà hàng quốc doanh ngày hôm qua nhưng cũng tệ lắm.
Thịt kho tàu, thịt xào rau, đều là món thịt hết, cô gọi cho cô nửa cân cơm, còn thì chỉ lấy hai lạng.
“Được nha.”
Bành Lăng Mạn hai dĩa thịt đầy ụ, cô thích nhất là thịt kho tàu, tuy béo nhưng cô thích cái béo .
Từ Vi Nam bên cạnh bưng khoai tây xào chay và hai cái bánh bao hấp ngang qua họ, hừ lạnh một tiếng.
“Thần kinh .”
Bành Lăng Mạn ngán ngẩm cô .
Lý Tư Vũ thèm quan tâm mà mời Bành Lăng Mạn cùng ăn cơm:
“Đừng để ý cô .”
Loại hổ như cô , càng để ý đến cô thì cô càng chuyện gì đang xảy .
Trương Đại Vĩ thấy Từ Vi Nam một thì bưng khoai tây hầm thịt gà đến bàn cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-345-vuong-kiet-tu-choi.html.]
Từ Vi Nam thấy Trương Đại Vĩ tiến đến thì lập tức cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sao đến đây, còn bưng theo thịt mà cô để ăn nữa.
Trương Đại Vĩ gì mà chỉ ăn luôn, lúc ăn thịt gà còn chép miệng.
Anh chẳng khác gì một đứa trẻ háu ăn, ăn gật gù, còn luôn mồm :
“Ngon quá”.
Từ Vi Nam: “…”
Ý của đơn giản là chọc thèm cô mà thôi, nhưng cô thèm để ý đến .
Bữa cơm của Từ Vi Nam như cứ như nhai rơm, chả mùi vị gì, vây quanh mũi cô chỉ là mùi thịt gà.
Trương Đại Vĩ ăn cơm xong thì bê hộp cơm mất, thơm thật, chẳng trách Từ Vi Nam thèm thế, thịt lúc nào cũng ngon hết.
Có điều phiếu thịt của tháng dùng hết , tiếc ghê.
Vương Kiệt trong văn phòng ôm bụng, vẻ mặt tỏ cuộc sống còn gì luyến tiếc.
“Sao trưa ăn cơm chứ.”
Bây giờ cực kỳ hối hận, nếu chỉ là ăn cơm chung với cô thôi thì bây giờ cũng đến mức đói bụng như .
Chiều hôm đó Lý Tư Vũ cầm bản thảo xong bỏ thẳng thùng thư gần đó.
Không sai, cô gửi thẳng thông tin về nhà máy rượu cho tòa soạn để họ đăng lên báo.
Trước đó cô qua với tổ trưởng Chu nhưng mãi vẫn thấy tin gì, thôi thà tự tay còn hơn.
Có lẽ tổ trưởng Chu cũng để tâm đến nhà máy rượu nên tạm thời xử lý, nhưng Lý Tư Vũ thì chờ , một chuyện thể để lâu.
Nhiệm vụ đối với Lý Tư Vũ mà là vô cùng quan trọng, nếu kế hoạch bao giờ thực hiện thì cô đề xuất nó ích gì chứ?
Cho nên nhất định thành công, nếu tổ trưởng Chu để tâm đến thì dù cho cô một một cô cũng sợ.