tại cô thổ lộ, nhưng chuyện là chuyện mà cô thể quản lý.
Chuyện tình cảm , xem bọn họ nghĩ như thế nào.
Hình Thần tỏ thái độ, Bành Lăng Mạn cũng thổ lộ, hai cứ như , lẽ chừng chỉ Bành Lăng Mạn là một bên tình nguyện.
Không lâu , trong văn phòng đến, hôm nay Liễu Thành Tuyết khó ngày ngoài, đang sấp bàn.
"Cán bộ Liễu, hôm nay sức sống ."
Lý Tư Vũ hỏi.
Liễu Thành Tuyết thở dài:
"Đừng nữa, con đường thành công sẽ luôn hoạn nạn, nhưng sẽ kiên trì."
Cô tự cổ vũ cho chính , vẻ lấy tinh thần.
"Có động lực là chuyện , nhưng cán bộ Liễu cũng chú ý tới thể nha."
Lý Tư Vũ thiện nhắc nhở.
"Cảm ơn cô, cán bộ Lý."
Từ Vi Nam bên cạnh hai quan tâm lẫn mà nhạt :
“Cả ngày chạy quanh loanh bên ngoài chả thấy tích sự gì, chắc là ngoài chơi đó chứ.”
Mọi đều giọng điệu mỉa mai của cô .
Trước đây Từ Vi Nam như , nhưng kể từ khi ai mời cô ăn cơm nữa thì biến thành thế , đều cảm thấy thể là cô bệnh gì đó.
Liễu Thành Tuyết một tiếng :
“Ha Ha, cán bộ Từ , cô chuyện mà ngượng hả.”
“Cô xem cô cũng nhàn nhã quá, cả ngày ru rú trong văn phòng cái cóc gì , còn chúng như , phục vụ nhân dân.”
Thực tế thì những trong văn phòng chả việc gì để , nhưng ngày nào cũng cố mà kiếm việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-344-tinh-cam-cua-banh-lang-man.html.]
Còn Từ Vi Nam khéo hơn, mỗi ngày trong văn phòng hề gì cả.
Lúc mới tới còn , hàng ngày cũng việc, bây giờ mà chẳng chịu gì.
Lý Tư Vũ chuyện gì xảy với cô cho nên lắc đầu tiếc cho cô .
Đã mất trinh tiết , nếu còn mất cả công việc thì cô thể gì nữa, khi về nhà còn đánh cho c.h.ế.t chứ.
Dù gì thời đại nay trọng nam khinh nữ, mấy chuyện cũng là khả năng xảy .
Từ Vi Nam cô cho hổ, nhưng những gì cô đều là thật.
“ gì thì , tổ trưởng Chu còn gì, ở đến lượt cô xía .”
Liễu Thành Tuyết thấy cô rặt một vẻ lợn c.h.ế.t sợ nước sôi, thế thì chọc khoáy cũng chẳng ý nghĩa gì.
“Cô thích là .”
Cô lắc đầu tiếp tục việc.
Cô và Từ Vi Nam giống , cô việc mà còn nữa kìa.
Từ Vi Nam cảm thấy mối nguy nào, điều quan trọng nhất với cô bây giờ là bắt lấy Vương Kiệt, như mới cái để về chuyện trinh tiết của .
“Cán bộ Vương, trưa nay chúng ăn chung , mời .”
Từ Vi Nam Vương Kiệt bàn bên cạnh.
Vương Kiệt gọi tên mà hết hồn đến run cả tay, bút máy ướt luôn bản thảo.
Thôi xong, , sắp xong cơ mà.
“Cán bộự Vương.”
Từ Vi Nam hỏi , trả lời , chẳng lẽ lơ ?
Nghĩ , sắc mặt Từ Vi Nam trầm xuống, tên Vương Kiệt đúng là điều, nhiệt tình đến thế mà còn bộ tịch với như thế.
Mới mấy ngày mà quên cái vẻ ân cần khi mua cơm cho ư?