Vương Kiệt cũng hổ, hình như phản ứng thái quá?
Anh mím môi, gì để giảm bớt sự bối rối.
Lúc bên ngoài vài , thấy hai trong phòng đều đang , hiểu vì chỗ của .
Từ Vi Nam thấy về, nên cũng tiện gì nhiều.
Cho dù cô Vương Kiệt đổ vỏ, thì cũng để bận tâm đến việc cô là con gái, thể theo đuổi đàn ông quá gắt gao.
Vương Kiệt thấy cô vị trí của , thì thở phào nhẹ nhõm trở về , cán bộ Từ thật đúng là sợ chết.
Buổi chiều lúc , cuối cùng Lý Tư Vũ cũng gần xong bản thảo, ngày mai chỉ cần một chút là .
Cứ như , cô đến gần với thành công hơn!
"Buổi tối cô ngoài ăn ?"
Đột nhiên Bành Lăng Mạn xuất hiện phía Lý Tư Vũ.
Vừa cô tập trung tinh thần, phát hiện tới.
"Dọa c.h.ế.t , cô xong việc đúng ?"
Lý Tư Vũ về phía Bành Lăng Mạn hỏi.
Hai ngày nay Bành Lăng Mạn cũng chạy ở bên ngoài, giống như buổi sáng nay tới đây cũng chỉ cho tổ trưởng Chu một cái, tan tầm một nữa, đó cả ngày thấy .
"Bận gì , đều là mấy chuyện linh tinh mà thôi."
Bành Lăng Mạn thở dài.
Lý Tư Vũ gật đầu:
"Cô ăn cơm ở ?"
Cô về phía dày vương hỏi.
Nói thật, ăn cùng dày vương , ăn cơm thật sự ngon.
Nhìn cô ăn nhiều, ăn ngon, bản cô cũng nhịn ăn nhiều thêm một chút.
Bành Lăng Mạn suy nghĩ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-339-an-toi-voi-banh-lang-man.html.]
"Ừm, cô đến nhà hàng quốc doanh gần đây , nếu xa quá cô cũng xe để về.”
Cô đạp xe xa, thể đạp đạp .
Vì , chọn một vị trí gần đây, đều thuận tiện cho tất cả .
"Được, tan tầm cùng ăn."
Lý Tư Vũ gật đầu đồng ý.
Cô ăn ở cũng chẳng , nhưng mà gần một chút cũng , thể về sớm nghỉ ngơi.
Từ Vi Nam hai , trong lòng ghen tị chịu nổi, ngay cả bạn bè gì đó cô còn kết giao.
"Thư kýThư ký Bành, hai hẹn ăn tối ?"
Từ Vi Nam hỏi.
Bành Lăng Mạn khác với Lý Tư Vũ mới tới, cô việc trong phòng thư ký hai năm.
Cho nên cho dù điều đến tổ xây dựng, là vẫn giữ nguyên, thì hiện tại cũng đều gọi cô là thư kýthư ký Bành.
Bành Lăng Mạn cô một cái, cô đang ý gì, nhưng vẫn gật đầu, cô rõ còn cố hỏi ?
"Vậy thể cùng ?"
Cô mỉm hào phóng như thể mời cô .
Đương nhiên là Bành Lăng Mạn từng chứng kiến cô ăn uống vô tội vạ, ai mà dám đồng ý chứ?
Tiền lương cho , còn thể để cho cô ăn như .
Còn đợi cô từ chối, Liễu Thành Tuyết chuẩn tan tầm mở miệng.
" cán bộ Từ, cô thể ăn cùng khác ? Bữa ăn miễn phí vẫn còn đủ ? Lại tìm khác."
Giọng điệu cô trào phúng, chút bận tâm đến thể diện của Từ Vi Nam.
Với Liễu Thành Tuyết, loại vốn dĩ thể diện.
Mọi đều cô là như thế nào, chỉ điều ai vạch trần cô .
Liễu Thành Tuyết sợ, từ đến nay cô thích thấy loại , hơn nữa Từ Vi Nam suốt ngày kiếm chuyện ở đây, cô cũng thấy phiền.