Từ Vi Nam đang đói bụng tra tấn, chú ý tới sự khác thường của . Cô gật đầu:
"Ừ, cãi một chút với đồng nghiệp, nên .”
Cãi cái chó má gì, trong lòng Trương Đại Vĩ lạnh, chỉ là một con đàn bà tham ăn, còn suốt ngày ăn thịt của khác.
"Như , hôm nay mời cán bộ Từ ăn cơm, đúng lúc hôm nay sủi cảo nhân thịt."
Anh về phía Từ Vi Nam.
Quả nhiên, mặt Từ Vi Nam xuất hiện ánh mắt kinh ngạc, hỏi ngay lập tức:
"Thật ?”
Vậy mà mời cô ăn sủi cảo nhân thịt!
Xem Vương Kiệt, cô vẫn thể sống như cũ!
Thấy , mời ăn cơm !
Trương Đại Vĩ gật đầu:
"Vậy chúng ? Nếu thì sẽ hết mất đấy.”
Hừ, ăn đồ của tao, thì trả một cái giá mới .
Từ Vi Nam vui vẻ gật đầu:
"Được , , chúng nhanh , cán bộ Trương.”
Hai căng tin, Từ Vi Nam cách Vương Kiệt xa.
Cô Vương Kiệt thấy, , vẫn mời cô ăn cơm.
Trương Đại Vĩ bưng một phần sủi cảo nhân thịt tới, trong lòng đều nhỏ máu.
Quanh năm suốt tháng còn dám ăn sủi cảo nhân thịt, mà hôm nay cho con mụ ăn, cô thể hưởng thụ ?
mà Trương Đại Vĩ vẫn ha hả, dù mới tiếp xúc, nhưng chỉ lúc thôi, cũng là tên Vương Kiệt ngu ngốc .
Vương Kiệt ngu ngốc còn đang ngây hai cùng ăn cơm, đàn ông còn bưng sủi cảo cho Từ Vi Nam.
"Ôi chao, cám ơn cán bộ Trương, bộ là sủi cảo nhân thịt ."
Nói xong, Từ Vi Nam gắp một cái sủi cảo, đợi nguội, cô chấm nước sốt tỏi cho miệng.
Tuy rằng nóng, nhưng cô vẫn nhịn xuống, hơn nữa còn hì hì về phía Trương Đại Vĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-320.html.]
"Ôi, ngon quá, cán bộ Trương, cũng ăn ?”
Cô đắc ý Vương Kiệt, miệng còn nhàn rỗi, vẫn luôn nhai sủi cảo.
Vương Kiệt nắm chặt đũa, đó bình tĩnh bưng hộp cơm lên ăn cơm.
Nếu mời Từ Vi Nam ăn cơm, thì cũng sẽ tiến lên mất mặt nữa.
Nghĩ như , cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tháng dùng hết phiếu thịt, cho dù ăn thịt cũng , tháng chắc chắn sẽ xin phiếu thịt của nhà nữa.
Từ Vi Nam thấy Vương Kiệt tỏ như việc gì xảy , thì trong lòng tức giận, nhưng mà bây giờ cô đang thịt ăn, ai còn để ý tới nữa chứ?
Thứ điều, chỉ cần mời ăn cơm một bữa là xong thôi mà
Sau phiếu thịt , cũng sẽ thèm ăn một miếng cơm nào của Vương Kiệt nữa.
Trương Đại Vĩ đối diện dáng vẻ hổ của cô , trong lòng lạnh, con mụ hổ , sớm muộn gì tao cũng bắt mày phun hết sủi cảo !
Đương nhiên Lý Tư Vũ thấy một màn , ăn cơm xong cô văn phòng từ lâu , trong phòng chỉ hai cô và Lâm Thành.
Những khác vẫn ăn xong, cho nên mới vắng vẻ như .
"Vợ..."
Lâm Thành tủi chạy tới kéo ống tay áo Lý Tư Vũ lắc lư.
"Khụ."
Lý Tư Vũ ho một tiếng:
"Chú ý một chút.”
Cô nghiêm túc, cau mày .
Lâm Thành chống , nắm lấy tay áo của cô buông tay, vất vả lắm mới ở một , thể lời?
Không lời, trẻ ngoan lợi ích gì cả.
"Buổi tối đừng quên đấy."
Lâm Thành lặng lẽ .
Lý Tư Vũ gật đầu, ngày hôm qua dặn dò :
"Biết ."
Cô lườm Lâm Thành một cái, chuyện gì, mà cứ nhất quyết đến chỗ .