Lúc lắm, suýt chút nữa Lý Tư Vũ rạp đất.
Thư ký Khưu hoảng sợ:
“Tiểu Lý , cô đến bệnh viện khám xem .”
Đến bệnh viện ư? Vậy mà , cô chỉ là buồn ngủ thôi, đến bệnh viện thì gì đây?
“Không cần đầu thư ký Khưu, sức khỏe của rõ mà, cả.”
Lý Tư Vũ lập tức xua tay, cô cần đến bệnh viện .
Thư ký Ngưu thấy sắc mặt của cô bất thế cũng khuyên nhủ:
“Tiểu Lý, nếu cô chịu nổi thì đến bệnh viện , đừng cố quá.”
Lý Tư Vũ gật đầu:
“Vâng ạ, các lo lắng .”
Thư ký Văn liếc Lý Tư Vũ đang trông yếu ớt mà ngoài lề hả hê khi thấy gặp họa.
Bởi vì trong văn phòng nhiều nên cô thể khịa đôi ba câu , tiếc thật đấy.
Tạm biệt những khác xong, Lý Tư Vũ bước thấp bước cao về ký túc xá.
Sau khi khóa cửa , cô ngã ngay xuống giường, nhưng chợt nhớ điều gì đó bèn lấy từ trong gian một chiếc đồng hồ báo thức, chỉnh giờ xong trực tiếp ngủ .
Đến khi cô thức dậy là đến 5 giờ chiều, vì chuông báo thức reo nên cô ngủ tiếp nữa.
Sau khi quần áo và rửa mặt, Lý Tư Vũ bắt nồi canh cá gói mấy cái sủi cảo hấp.
Nhân thịt lừa chẳng những tanh mà còn thơm, Lâm Thành cũng thể ăn .
cháo vẫn chuẩn sẵn đó, lỡ ăn đồ mềm sợ là ói .
Tình trạng của Lâm Thành đêm qua tệ lắm cho nên nôn, nhưng nghĩa là còn nôn nữa.
Để đề phòng thì thôi cứ thêm vài món ăn nhẹ bụng .
Bận rộn đến sáu giờ chiều, lúc Lý Tư Vũ mới vội vàng đến bệnh viện.
Cô thấy chẳng khác nào con thoi, vòng liên tục.
Cũng may hồi chiều nghỉ ngơi nên cô mới tỉnh táo , chứ chắc lẽ sẽ đột tử đường mất.
Sáng nay Lâm Thành nhận lệnh của Lý Tư Vũ rằng tối nay sẽ mang đồ ăn qua đây nên vẫn luôn chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-255.html.]
Ăn cơm xong, Lâm Thành thỏa mãn phè đó, hệt như một đứa nhỏ hạnh phúc .
Hạnh phúc quá mà, mỗi ngày vợ nhỏ đều nấu cơm cho ăn.
Nếu Vương Thiết Sinh thì còn tuyệt hơn nữa, nhiều giành đồ ăn với thế nhỉ? Thật là phiền phức.
Vương Thiết Sinh: ???
Đại ca , em chỉ ăn ké tí cơm thôi mà đến mức luôn ?
Ba dùng cơm xong thì tại chỗ nghỉ ngơi, nhưng ông cụ ở bên cạnh thể yên .
“Cô bé , hôm qua cô đồng ý với chuyện … Cô nhớ ?”
Ông hỏi.
Trên mặt cụ ông tỏ lo lắng, ai mà vội chứ? Nhân sâm dễ dàng chạm như thế ?
Lý Tư Vũ ngây , đó mới nhớ đúng là khi cô cất trong túi, thế là cô lấy một cái hộp màu đỏ từ trong túi xách.
Trên hộp tên bao bì nên cô mới yên tâm lấy .
Lý Tư Vũ đưa nó cho ông cụ ngay mà đưa sang cho Lâm Thành để xem qua.
Cô dùng ánh mắt hiệu, Lâm Thành cũng hiểu . Cái là để cho kiểm tra, vợ nhỏ nhờ định giá giúp cho cô.
Lâm Thành bình tĩnh cầm lấy chiếc hộp mở xem xét.
Thật là phá của quá đó! Nhân sâm như mà đem bán ư?
Lâm Thành ngẩng đầu Lý Tư Vũ, vợ nhỏ em chắc chắn bán thật chứ? Dược liệu quý như dễ mà đó.
Lý Tư Vũ cho một ánh trấn an, yên tâm trong nhà dư dả cái , vẫn còn mà.
Lâm Thành thản nhiên đóng nắp hộp , đó với ông cụ cạnh:
“Bác giá bao nhiêu?”
Vừa khi Lâm Thành mở hộp ông cụ cũng thấy , đúng thật là một cây nhân sâm chất lượng vô cùng .
Ông cụ Lâm Thành Lý Tư Vũ, trong lòng rõ.
Đây là do đàn ông quyết định, hơn nữa trông khôn khéo, dễ mà lừa gạt .
“năm mươi.”
Ông cụ thử thăm dò, dù thì cứ thêm tiền thôi? Lỡ hai thanh niên còn trẻ gì thì ?