Hôm nay lớp học ban đêm của Lý Tư Vũ nghỉ, đúng lúc bọn họ thể cùng về nhà.
Lý Thành Tài vẫn còn rầu rĩ vui, Lý Tư Vũ thở dài.
Tên nhóc đúng là là đầu óc bảo thủ mà, nhưng mà ai ở lúc cũng sẽ như thôi.
Lâm Thành thấy cô thở dài, nhịn hỏi:
"Em ?"
Ai chọc cô vợ nhỏ của ? Sao than thở .
Lý Tư Vũ lắc đầu, đó ý bảo Lý Thành Tài.
Lúc Lâm Thành mới nhận thấy gì đó đúng, trong mắt chỉ cô vợ nhỏ, thể khác nữa.
Nếu Lý Tư Vũ nhắc nhở, đúng thật chú ý Lý Thành Tài điểm bất thường.
“Cậu ?”
Lâm Thành hỏi nhỏ cô.
Lý Tư Vũ một cái thầm:
“Còn là yêu thương , kết quả đó là gì cho nên mới trở nên như .”
Cái cô Vương Thế Tịnh đó nếu thực sự gả cho thì sẽ ức h.i.ế.p tiêu ?
Vốn dĩ Lý Thành Tài là tính tình hiền lành, gặp như Vương Thế Tịnh thì thực sự sống nổi.
Lâm Thành gật gật đầu, hạng gì cũng .
“Để về giải giải cho nó hiểu.”
Anh quyết định ôm việc lớn , thể để cô vợ nhỏ lo lắng tức giận nữa.
Lý Tư Vũ cũng từ chối, thể giảng giải cho , để suy nghĩ rõ ràng là nhất.
Về đến nhà, cụ bà thấy Lâm Thành tới thì vô cùng hài lòng, nhiệt tình tiếp đón .
Lâm Thành lấy một cái khăn quàng cổ màu tím tặng cho cụ bà, khỏi cũng cụ bà vui vẻ vô cùng.
“Ôi chao, tiểu Lâm cháu quá khách sáo , cần tặng quà .”
Miệng lời trách móc nhưng cụ bà ha hả ý.
Lý Tư Vũ thấy cái khăn quàng cổ thì ngây ngẩn cả .
Đây là khăn quàng cổ trong đống hàng mà cô bán cho Vương Thiết Sinh ?
Những gì cô bán thì ở đây vốn dĩ .
Để chứng minh nghi hoặc của , Lý Tư Vũ cầm khăn quàng cổ phía góc khăn, quả nhiên một dải màu trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-164.html.]
Nó ban đầu là nhãn hàng, lúc bán khăn quàng cô cắt xuống vì sợ nghi ngờ.
Lâm Thành luôn mua đồ mà cô bán chứ?
Lý Tư Vũ thản nhiên buông khăn quàng cổ trong tay xuống, ngoài miệng còn khen quá.
Cô thoáng qua Lâm Thành, vẫn cô ngây ngô như .
Chắc là theo dõi cô để mua thì, thì những món đồ đó ở ?
Nếu là trùng hợp một mua đồ cô bán thì hai là ?
Không thể trùng hợp đến mức đó chứ?
Lâm Thành vì cô vợ nhỏ cứ như , vì lâu ngày gặp nên nhớ ?
Anh vui vẻ suy nghĩ, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Lý Tư Vũ: Tên khờ ? Vừa ngây ngô?
“Mau ăn cơm .”
Cụ bà gọi ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lâm Thành gọi Lý Thành Tài ngoài chuyện một lúc.
Cụ bà về phía Lý Tư Vũ:
“Sao con?”
Lý Tư Vũ xua xua tay với cụ bà, :
“Con bảo Lâm Thành giảng giải cho Thành Tài, cả một ngày trôi qua mà vẫn giữ trạng thái cũ, lẽ trở bình thường .”
Cụ bà hiểu rõ gật gật đầu:
“Không , nếu hơn thì mai đánh nó một trận là . Mẹ thấy nó chính là thèm đòn, cả ngày rảnh rỗi quá mà.”
Lý Tư Vũ che miệng :
“Con cũng thấy , thì đánh nó một trận!”
Cụ bà gật gật đầu với cô:
“Chỉ con là ngại lớn chuyện!”
Lý Tư Vũ hì hì ôm cánh tay cụ bà buông.
Không lâu , Lâm Thành cùng Lý Thành Tài trở về.
Trên mặt Lý Thành Tài cũng còn biểu cảm chán chường, mặc dù khôi phục dáng vẻ vô tâm vô tính như nhưng cũng khá hơn ít.
Ít nhất thì chuyện tra trưởng thành lên nhiều .
Cũng để cho hiểu rằng nên dễ dàng tin tưởng khác.