Lâm Thành hôm nay Lý Tư Vũ Bạch Thành, cũng cô nhất định sẽ mang đồ về cho cụ bà.
“Trời còn sớm nữa, còn ?”
Lý Tư Vũ yên một chỗ hề ý .
Lâm Thành về phía cô, đây là cô đuổi ?
mà cô vẫn tặng quà cho mà.
“Vậy đây?”
Lâm Thành vẫn dám chọc giận cô, chỉ thể lưu luyến rời ngoài.
“Tư Vũ , con tiễn Tiểu Lâm ?”
Cụ bà thấy Lâm Thành như , thì lên tiếng.
Lý Tư Vũ tiện từ chối, chỉ đành dậy tiễn .
Đến cửa, Lâm Thành còn , vẫn ở đó.
Lý Tư Vũ hoài nghi hỏi:
“Sao còn .”
Lâm Thành thật sự sụp đổ , nếu , sẽ đuổi mất!
“Em, em gì đưa cho ?”
Cô vợ nhỏ như thế, như , rõ ràng buổi sáng mua quà cho ở cửa hàng bách hóa mà, vì đưa cho .
Chẳng lẽ là mua cho ?
Nghĩ tới đây, tâm tình của Lâm Thành chùn xuống.
Lý Tư Vũ như thì suy nghĩ một chút, cô đột nhiên nhớ tới chiếc đồng hồ mua buổi sáng.
“A! Anh đợi em một chút?”
Lý Tư Vũ chạy về lấy đồ.
Xem đầu óc của , buổi sáng mới mua đồ mà bây giờ quên mất!
Lâm Thành thấy cô lấy đồ thì mặt lộ tươi .
Nhìn , cô vợ nhỏ nhất định là quên mất, nếu đưa cho đây?
Lý Tư Vũ cầm một cái hộp nhỏ màu đen , :
"Đây là quà tặng .”
Cô hỏi :
" em sẽ tặng cái gì đó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-154.html.]
Cô cũng cho ai , đồ đạc cũng là để trong gian mà.
Lâm Thành vui vẻ nhận lấy, mở luôn mà hì hì :
"Anh đoán!”
Làm cho cô là trộm thấy cô mua quà ? Như thì còn cảm giác thần bí nữa.
Lý Tư Vũ quan tâm nhiều như , cô với :
"Được , mau về .”
Cô sốt ruột vẫy vẫy tay, đuổi như đuổi ruồi, đó xoay đóng cửa nhà.
Lâm Thành thèm để ý thái độ của cô, vui vẻ cầm quà tặng đạp xe rời .
Trên đường còn ngân nga giai điệu hát dân ca.
Trở ký túc xá của đơn vị, Lâm Thành mở hộp , một chiếc đồng hồ cơ màu đen ở bên trong.
" là vợ với nhất."
Lâm Thành lập tức tháo đồng hồ ban đầu của , đó đeo lên đồng hồ mới.
Lâm Thành thấy đồng hồ đeo tay giá chắc là đắt, Lý Tư Vũ hẳn là còn tiền nhỉ?
Suy nghĩ một chút, lấy ba tấm sổ tiết kiệm từ trong tủ , lấy một tấm trong đó, bên trong ba ngàn tệ.
"Tần chắc là đủ cho cô vợ nhỏ tiêu một thời gian ."
Nghĩ đến Lý Tư Vũ bình thường tiêu xài phung phí, tiền chắc là chỉ đủ tiêu một thời gian ngắn.
Anh vui vẻ mỹ mãn đặt sổ tiết kiệm trong túi, đó lên giường.
Có vẻ như kiếm nhiều tiền hơn nữa!
Ngày hôm , Lý Tư Vũ mang theo một hộp thức ăn từ nhà.
Cô thật sự ăn cơm ở căng tin nữa, thật sự thể nuốt nổi.
Lý Thành Tài cũng mang cơm , nhưng cụ bà cho , bà sợ phiền phức...
Lý Thành Tài: Thiên vị thì là thiên vị, cái gì mà sợ phiền phức!
Đứa cháu trai là nhặt ?
Lý Tư Vũ thấy hộp cơm đủ thức ăn, nên buổi trưa cô gọi Lý Thành Tài tới ăn chung.
Buổi chiều Lý Tư Vũ theo Trương Học Văn ngoài một chuyến, chủ yếu vẫn là họp.
Gần đây trong thành phố nhiều chỉ thị quan trọng, các vị lãnh đạo của xưởng lớn cần tìm hiểu.
Mà Lý Tư Vũ cũng may mắn gặp thị trưởng Xuân Thành.
Chu Hữu Văn, một đàn ông hơn năm mươi tuổi, lưng thẳng, ít tóc bạc, thoạt qua đặc biệt sức sống.