Cũng là một nơi dễ chạy trốn, nhiều hẻm nhỏ, thì một đường, nhưng nhiều ngã rẽ.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô nắm chắc tay với lượng lương thực lớn.
“Được , nhất định sẽ tới.”
Vương Thiết Sinh một mực chắc chắn.
Lúc Lý Tư Vũ cúi đầu cầm giỏ lên, thấy trong tay Vương Thiết Sinh một tờ phiếu đồng hồ.
“Phiếu giá bao nhiêu?”
Lý Tư Vũ rút phiếu từ trong tay xem.
Đã sắp hết hạn, còn một tháng nữa.
Vương Thiết Sinh , đây là một tấm vé sắp hết hạn thì :
“Cô đưa cho năm mươi tệ là .”
Phiếu đồng hồ thông thường, giá ở thị trường chợ đen tầm từ 100 tệ đến 150 tệ.
Chủ yếu vẫn là do phiếu lưu thông, mua đồng hồ khó khăn, cho nên nhiều mua.
Thậm chí vài phiếu hết hạn cũng chỉ thể trơ mắt , cách nào khác.
Họ tiền để mua, mà tiền thì cũng nỡ mua.
Lý Tư Vũ đưa cho năm mươi tệ, đó cõng sọt rời khỏi chợ đen.
Vương Thiết Sinh mãi vẫn hồn, nghĩ đến tháng thu đồ.
Chắc chắn vượt qua mục tiêu ban đầu nhiều , đó ha hả bên trong nhà báo cáo tình hình.
Lý Tư Vũ tám giờ tối rời khỏi chợ đen, tiên cô chạy đến hẻm Cát Tường.
Cô tìm một căn nhà hoang để tiến gian sắp xếp đồ đạc, đó ngủ một giấc.
Chuông báo thức vang lên, cô trang điểm thêm một chút, đó ngoài chờ.
Hơn nửa tiếng , quả nhiên tiếng bước chân đến.
Lý Tư Vũ úp mặt khe tường ngoài, một Vương Thiết Sinh mò mẫm trong đêm tối tới, thỉnh thoảng cảnh giác chú ý tình hình xung quanh.
Lý Tư Vũ thoáng qua, thấy đúng là dẫn theo thì gọi một tiếng.
“Anh Vương!”
Mặc dù cô hạ thấp âm lượng, nhưng ban đêm trong con hẻm yên tĩnh, vẫn âm thanh lớn vang lên.
Vương Thiết Sinh giật nảy cả :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-151.html.]
"Ôi ơi!”
Lý Tư Vũ thấy tiếng quá to thì cau mày vui.
Không là cái Vương Thiết Sinh , là cố ý lớn tiếng như .
Vương Thiết Sinh vỗ vỗ ngực, kinh hồn bạt vía :
"Chị gái , chị sắp dọa c.h.ế.t , cũng may là khả năng chịu đựng của , bằng thật sự chị dọa c.h.ế.t đó.”
Lý Tư Vũ: Chết càng , cầm tiền của chạy trốn, còn bán buôn gì.
Lý Tư Vũ , "Đi theo .”
Cô dẫn Vương Thiết Sinh sân nhà, góc tường chất đống năm trăm cân gạo tinh, vô cùng trắng.
Vương Thiết Sinh mấy thứ thì trợn cả mắt.
"Nhiều ?"
Lý Tư Vũ vẫn quan sát cảnh xung quanh, cô sợ chú ý một cái gười xông tới đen ăn đen với cô.
Vương Thiết Sinh thầm nghĩ: May mà mang theo đủ tiền, bằng nhiều lương thực như mà tiền mua, thì sẽ c.h.ế.t ?
Lý Tư Vũ cảnh giác xung quanh, về phía Vương Thiết Sinh :
"Mỗi bao một trăm cân, tổng cộng năm trăm cân, cũng mang cân, tin thì đưa tiền, tin thì bỏ .”
Vương Thiết Sinh: ...
"Tin, tin... Đừng bán mà?
Vương Thiết Sinh thái độ của cô mà hoảng sợ, sợ cô bán.
Hai nhanh chóng tính toán, tổng cộng tám trăm năm mươi sáu tệ, Vương Thiết Sinh tự quyết định đưa cho cô tám trăm sáu mươi tệ.
Lý Tư Vũ một tiếng cảm ơn, đó vắt chân lên cổ chuồn mất.
Ba chân bốn cẳng chạy, loáng một cái gian.
Vương Thiết Sinh ngây ngốc bóng biến mất trong đêm tối, mắt to mắt dẹt, gãi gãi đầu.
"Sao chút lơ mơ nhỉ?"
Vương Thiết Sinh lương thực ở góc tường, nhanh chóng chạy về phía đầu ngõ, chỉ một lát mang theo hai tới.
"Đều là lương thực tinh đó."
Một giọng nam vang lên, sờ sờ túi lương thực từ xuống , xách lên lắc lắc.
"Đủ cân, còn nhiều hơn một cân."
Tay đó cực chuẩn xác, xách một cái là thể cân trọng lượng.