Lâm Quốc Cường xong cũng thấy tự nhiên, việc cũng lớn như chuyện Lâm Thành yêu.
Hơn nữa Lâm Thành nào cũng về trễ, thực ông quen từ lâu .
Lâm Thành ông một cái, bình thản và bất kỳ nét mặt nào khác.
Lâm Quốc Cường ghét nhất chính là vẻ mặt của .
Từ nhỏ đến lớn đều thế.
Từ khi bắt đầu ký ức thì một ngày nào cho ông thấy sắc mặt .
"Haiz."
Lâm Quốc Cường nhịn mà thở dài.
Sao ông xui xẻo như chứ, con trai một đứa nào lời.
"Nghe mày yêu? Là con gái nhà nào?”
Lâm Quốc Cường hỏi.
Bởi vì Lâm Thành quá bình tĩnh, chỉ yên một chỗ nên ông đành mở lời .
Trên mặt Lâm Thành bất kỳ biểu tình gì, nhàn nhạt trả lời:
"Nông thôn.”
Lâm Quốc Cường thấy nhiều, bản ông chịu nổi kiểu tính tình .
Ông đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng hét lên với Lâm Thành:
"Tao đồng ý! Mày , mày sẽ con đường gì ?”
“Bây giờ mày chọn vợ thì chọn thể đem lợi ích cho mày.”
“Không tao coi thường nông thôn nhưng thực sự mày thể kết hôn với bình thường.”
Lâm Thành ông xong thì nhẹ nhàng lạnh một tiếng, đó trả lời:
"Ông đồng ý ?”
Ánh mắt của Lâm Thành giống như là đang hỏi : Ông tư cách gì đồng ý ? Không ai hỏi ý kiến của ông.
Ít nhất trong mắt Lâm Quốc Cường là Lâm Thành ý .
"Mày!"
Lâm Quốc Cường Lâm Thành chọc tức thở hổn hển, :
"Ý mày là ! Lẽ nào tự mày ? Tao đúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-147.html.]
Lâm Thành dậy đến phía ghế sofa và xuống, châm một điếu thuốc, chậm rãi :
"Việc ông cần quan tâm, còn đến mức dựa phụ nữ để leo lên. ”
Nói xong, còn sâu mắt Lâm Quốc Cường.
Lâm Quốc Cường Lâm Thành chọc giận khiến mặt ông lúc xanh lúc tím. Tức đến mức thở nổi, đến mức ông trở nên run rẩy.
ông thể nổi giận, bởi vì Lâm Thành là sự thật, hơn nữa ông .
Lâm Quốc Cường :
"Tao thấy Phùng Tố Viện nhà bí thư Phùng cũng tệ, ngày mai tao sẽ tìm hòa giải, mày cũng còn nhỏ nữa .”
"Ồ."
Lâm Thành lạnh một tiếng, đó thật sâu mắt Lâm Quốc Cường.
“Ông tự quản bản là , đừng nghĩ tới quản chuyện của ”
“Ông vì ông nội sống đến lớn tuổi như thế ?”
“Đó là vì ông giờ xen việc của khác.”
Lâm Thành lướt quá Lâm Quốc Cường một cái, thật sự thêm với ông dù chỉ một câu.
Lâm Quốc Cường chọc tức thiếu chút nữa lật bàn, ông bất chợt thẳng dậy:
"Lâm Thành, mày dám chuyện với tao như thế !?”
Lâm Thành: Chẳng lẽ với ông chắc?
"Tao đều là vì cho mày, mày còn chuyện với tao như ."
Lâm Quốc Cường vốn nghĩ Lâm Thành rốt cuộc là ý gì.
Lâm Thành giơ tay lên đồng thời, hơn tám giờ, dậy, Lâm Quốc Cường.
"Chuyện của nhất ông ít quan tâm , thị trưởng Chu , ông sẽ quản."
Lâm Quốc Cường xong, thì cũng triệt để từ bỏ suy nghĩ .
Cái còn cái gì nông thôn ở nông thôn, thị trưởng đều lên tiếng, ông còn quản như thế nào? Vượt mặt luôn ? Ông dám.
Sau ông còn nịnh hót thị trưởng, mà dám đắc tội với ?
Điều đúng là khiến Lâm Quốc Cường cảm thấy đau lòng.
Lâm Thành thấy ông lời nào thì dậy rời .
Lâm Nham xem hết kịch nên cũng cùng rời .
Trong lòng nghĩ: May là khi tới nhắn vợ buổi tối khả năng cao là cơm ăn, nhất định vợ chừa cơm cho , nếu bây giờ về sẽ đói bụng mất.