Lâm Thành dạo bên ngoài, thấy Lý Tư Vũ một quần áo ở nhà , nhíu mày.
Hình như đó nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên.
Buổi tối, Lý gia cuối cùng cũng dọn cơm.
Bánh bao lớn hấp buổi tối, sườn kho, khoai tây hầm thịt kho tàu.
Thịt hầm nhừ, khiến Lâm Thành cũng ăn thêm một cái bánh bao lớn.
Ăn cơm xong, Lâm Thành liền cáo từ.
Không , ánh mắt Lý Tư Vũ sắp phát tia laser quét .
Nếu lẽ sẽ đá ngoài.
"Dì, ngày mai cháu đến thăm dì."
Lâm Thành ở cửa mỉm xua tay.
Lý Tư Vũ đột nhiên lao , dọa hai giật nảy .
“Đừng đến nữa, gì?”
Lý Tư Vũ thật sự hiểu Lâm Thành gì, suốt ngày qua đây ăn chực? Phó xưởng trưởng nhà máy lương thực còn thiếu ăn thiếu uống?
Cô tin, ?
Mặt Lâm Thành chút hổ.
" đến thăm dì .”
"Hừ."
Lý Tư Vũ hừ lạnh một tiếng sân.
Cụ bà ha hả với Lâm Thành:
"Tiểu Lâm, đứa nhỏ Tư Vũ từ nhỏ đến lớn cũng đuổi theo, thể hiểu tâm ý của cháu, để hôm nào dì với nó.”
"Đừng."
Lâm Thành vội vàng ngăn cản.
"Dì, dì đừng với cô ."
Nói xong, mặt xuất hiện hai dấu ửng đỏ khả nghi.
Cụ bà gật gật đầu, dáng vẻ “ hiểu ” nháy mắt với Lâm Thành.
“A... Dì, cháu ."
Lâm Thành đẩy xe đạp biến mất trong đêm tối.
Trở trong phòng, cụ bà thấy Lý Tư Vũ đang sách, bà lơ đãng :
"Tư Vũ, Tiểu Lâm cũng tệ lắm nhỉ.”
Lý Tư Vũ ngẩng đầu, tiếp tục sách, miệng trả lời:
"Vâng, cũng , dù công việc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-110.html.]
Ở thời đại , tuổi còn trẻ phó xưởng trưởng xưởng chế biến lương thực, là tuổi trẻ đầy triển vọng.
Thân cao chân dài, mặt mũi cũng tệ, quả thật so với bình thường, thậm chí là đời cũng mạnh hơn ít.
“Mẹ thấy thằng bé Lâm Thành hình như chút để ý đến con?”
Cụ bà thử , dùng ánh mắt quan sát sắc mặt của cô.
Lý Tư Vũ như hoảng sợ.
"Mẹ, đừng đùa chứ.”
Không là cô lòng tin bản , mà là thể mới mười bảy tuổi thôi.
Cụ bà ha hả :
"Sao đùa, con xem Tiểu Lâm suốt ngày chạy tới đây, là đến thăm , một bà lão sắp c.h.ế.t như thì cái gì mà thăm đây?”
Nói thật, trong lòng cụ bà hài lòng đối với Lâm Thành.
Ít nhất công việc , lương cao, hơn nữa còn dỗ dành .
"Con nghĩ nhiều như ..."
Lý Tư Vũ cau mày :
"Lần con sẽ thẳng với .”
Cụ bà lườm Lý Tư Vũ một cái.
"Con cái gì? Người tìm bà mối tới xem mắt, là thổ lộ với con là yêu đương ?”
"Cái ..."
Lý Tư Vũ suy nghĩ một chút, đúng là .
"Người cái gì, con từ chối, lỡ bảo con tự đa tình, thì là mất mặt đó."
Cụ bà lẳng lặng đào một cái hố cho con gái ruột nhảy .
Lý Tư Vũ suy nghĩ một chút.
" , như đúng là con mất mặt.”
Cụ bà cô thì thoải mái mỉm , đó :
"Vậy là ? Con đó, vẫn là chờ từ chối cũng muộn. Mẹ nghĩ cũng mặt dày .”
Lý Tư Vũ gật gật đầu, thì tiên cứ như , một khi dám thổ lộ, chắc chắn cô sẽ từ chối .
Về phía Lâm Thành mặt dày , mới nhà, bầu trong khí lạnh tanh.
Có điều quen, ngay cả một câu cũng , mà thẳng về phòng.
Trên bàn ít đều đang chờ Lâm Thành về ăn cơm, thế mà về thẳng phòng.
"RẦM..."
“Thật sự là càng ngày càng quá đáng!
Một đàn ông niên vẻ mặt âm trầm ở vị trí bề , ông trừng mắt cửa phòng Lâm Thành, tức giận đập bàn.