Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:16
Lượt xem: 17
Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói nói: “Cũng không phải là không được. Tiền dư của chúng ta vốn không nhiều, mấy ngày nay cũng chỉ có thể dâng lên chút quả dại rau dại, cũng không có tiền dâng lên cho Phương Tiên Nhi, nếu thật sự có thể giao dịch được thì cũng có thể kiếm chút tiền cho Phương Tiên Nhi.”
Trước đó bọn họ đã mò ra được quy luật, so với quả dại rau dại thì trực tiếp cung phụng tiền cho Phương Tiên Nhi thì có thể làm cho tâm tình của nàng tốt hơn.
“Nhưng bất kể nói thế nào thì vẫn phải trở về hỏi ý tứ của Phương Tiên Nhi trước đã.”
Đại Ngưu gật đầu: “Đúng là như thế.”
“Đúng rồi, Tảo Nhi tỷ, lần này các ngươi mang theo bao nhiêu thứ tới vậy?”
Tảo Nhi liền hiểu ý của hắn, lấy gần hết số bánh bột khô mà mình mang theo ra, lại đi tới chỗ Thiết Trụ lấy đồ của hắn, chỉ để lại đủ thức ăn cho bọn họ ăn dọc đường, còn lại toàn bộ đưa cho Đại Ngưu.
Nàng cũng không keo kiệt với số thức ăn này, lần này mang ra đây vốn là để tìm người.
Huống chi trước đó bọn họ còn mang về không ít lương thực từ chỗ Trương gia, Lý bà tử đã chủ động phân phát cho các nhà, xem như trả một ít nhân tình vì bọn họ đã giúp đỡ.
Đại Ngưu chạy tới đưa thức ăn cho Xử Sinh, sau đó cả nhóm chuẩn bị rời đi.
Trước tiên phải tranh thủ bóng tối chạy về thôn Thạch Đầu ở lại một đêm, đến khi trời sáng hơn một chút mới quay vào núi.
Xử Sinh còn tặng bọn họ hai cây đuốc, để bọn họ dùng để chiếu sáng khi đã đi cách huyện thành xa một chút.
Đoàn người cắm cúi đi được một đoạn đường.
Lý Phát Tông không nhịn được cảm khái: “Chuyện này cuối cùng cũng đã giải quyết xong...”
Ba người Trương Kỷ Đống đời này có lẽ sẽ c.h.ế.t ở chỗ Trương gia.
Chuyện phú hộ kia đáp ứng với chuyện điển thê cũng không hoàn toàn vô tội. Nhưng xét đến cùng, cũng là Trương Kỷ Đống mặt dày chủ động tiếp cận nên chuyện cứ để ngang đây là được.
“Chỉ tiếc không có cơ hội nói lời cảm tạ với Tống thư sinh, thiếu nợ hắn một ân tình nên trong lòng cứ luôn cảm thấy áy náy.” Hắn thở dài.
Tảo Nhi chợt dừng bước, hỏi: “Lý thúc, Tống thư sinh mà thúc nói là ai? Đại Ngưu cũng không nói gì với cháu hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-90.html.]
“Cũng không tính là chuyện lớn gì.” Lý Phát Tông kể lại chuyện Tống thư sinh nhắc nhở Tây Nương.
Lại nói hắn đã xuôi nam, cũng không có cơ hội chính miệng nói một tiếng cảm ơn nữa.
Tảo Nhi nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy câu chuyện của Tống thư sinh này nghe rất quen tai.
Một lát sau, nàng ấy đột nhiên vỗ đầu mình rồi hét lên: “Cháu nhớ ra rồi, lúc ở trên đường đến huyện thành người đánh xe bò kia có đề cập qua chuyện này.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lý thúc, cháu nghe nói Tống thư sinh kia là bị nha dịch bắt về để ở rể, sao lại biến thành đi về phía nam tìm cơ hội thi cử rồi.”
Đều là thư sinh họ Tống, ở tiệm sách giúp người ta chép sách, còn đều rất đẹp trai, về cơ bản có thể kết luận đó chính là cùng một người.
Những người khác nghe xong đều cả kinh.
Lý Phát Tông cau mày nói: “Cái gì mà ở rể, cháu cũng biết Tống thư sinh này sao?”
Tảo Nhi liền kể lại chuyện mà bọn họ gặp phải trên đường lúc đến.
Lúc này đoàn người đều không nhúc nhích, mặt lộ vẻ chần chờ.
Nếu không biết việc này thì cũng thôi đi, nếu đã biết rồi, không làm gì thì luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Suy cho cùng thì thư sinh kia cũng có ân với Tây Nương.
Đại Ngưu do dự nói: “Nhưng bản thân chúng ta cũng không có bản lĩnh, nếu muốn dính vào việc này thì nhất định còn phải làm phiền mấy người Xử Sinh giúp đỡ.”
“Hiện tại chúng ta đã biết rõ tình huống trong huyện thành rồi, chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn có thể an toàn.”
“Hay là thế này đi, ta quay lại thương thảo chuyện cứu người với bọn họ, các ngươi về núi trước, vừa vặn hỏi ý kiến Phương Tiên Nhi về chuyện giao dịch bánh bột khô.”
“Đến lúc đó nhận được tin chính xác, bảo Phát Tông thúc đến đây một chuyến truyền lời tiện thể đón ta, chuyện này coi như giải quyết ổn thỏa.”
Tảo Nhi nói: “Những cái khác thì ta không có ý kiến, chúng ta đưa đồ, bọn họ hỗ trợ, cũng coi như là chuyện đôi bên cùng có lợi. Chỉ là đến lúc đó nếu thật sự cứu người ra được rồi thì sau đó chúng ta sẽ làm sao?”
“Không phải nói là thư sinh kia muốn đi phía nam sao? Không chừng trên người hắn cũng có một ít tiền tích góp được. Mà hắn lớn như vậy rồi, chắc hẳn cũng tự có tính toán của mình, chúng ta chỉ cần giúp hắn một tay lúc này là đủ rồi.”