Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 621
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:25:07
Lượt xem: 3
“Ngoan nào, há miệng ra, mẹ cho con uống thuốc.” Uông Nham dịu dàng dỗ dành đứa con gái đang mê man há miệng, đút viên thuốc vào.
Thú nhân xung quanh đều im lặng, yên tĩnh quan sát tình hình của Uông Uông.
Sau khi uống thuốc, đột nhiên cô bé yên tĩnh lại, không còn khó chịu giãy giụa nữa, dường như đã ngủ thiếp đi.
Uông Nham thấy vậy, sợ con gái xảy ra chuyện gì bèn vội vàng lo lắng thử hơi thở của cô bé, phát hiện không có gì đáng ngại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua một lúc, Uông Uông mở mắt ra từ trong cơn mê.
Ánh mắt cô bé trong veo, vui mừng kêu lên: “Mẹ ơi!”
Sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống đất từ trong lòng Uông Nham.
“Mẹ ơi, con không còn thấy khó chịu nữa! Con cảm thấy rất thoải mái! Thật hạnh phúc!” Cô bé líu lo nói.
Thú nhân xung quanh không cảm thấy ồn ào mà dịu dàng nhìn cô bé.
“Tốt quá rồi!”
Nhân tộc kia, không lừa người, bệnh của Uông Uông thật sự đã được cô chữa khỏi rồi!
Thịnh Quân cũng rất vui mừng: “Còn ai cần chữa bệnh không? Đưa đến đây hết đi!”
Muốn giải quyết thì giải quyết một thể luôn, có được thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc lớn.
Thú nhân nghe vậy thì vô cùng cảm động: “Cô bằng lòng ra tay giúp đỡ chúng tôi, sau này chính là khách quý của tất cả thú nhân, nếu có nhu cầu gì thì cứ việc nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”
Thịnh Quân suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chữa bệnh miễn phí cho mọi người chỉ một lần này thôi. Nếu muốn giải quyết vấn đề lâu dài, mọi người vẫn cần một khoang y tế tiên tiến. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ mọi người, bao gồm cả nhiên liệu vân vân, tôi đều có thể kiếm được. Tất nhiên, để đổi lại, mọi người cũng phải giúp tôi làm một số việc.”
Cô vừa dùng hệ thống quét qua tình trạng cơ thể của thú nhân, vậy mà phát hiện trên người bọn họ đều có dấu hiệu suy dinh dưỡng.
Suy đi tính lại, đại khái là do bữa ăn quá đơn điệu, thiếu hụt dinh dưỡng. Hơn nữa nhìn nước ở dòng sông đen kia cũng không được sạch sẽ cho lắm.
Tinh cầu này không có thực vật, động vật cũng ít ỏi, có cảm giác là một vấn đề lớn.
Thịnh Quân suy nghĩ một chút, dự định giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Giúp thú nhân kiếm thêm một chút động thực vật, cải tạo môi trường sống, mở rộng thực đơn, biến nơi này thành một tinh cầu có thể sinh sống tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-621.html.]
Nếu có thể khiến thú nhân sống một cuộc sống tốt hơn, cô cũng có thể nhận được rất nhiều tín ngưỡng lực, coi như là đã nhận được thù lao.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không tiện nói rõ với thú nhân.
Thịnh Quân chỉ nói mình phải hoàn thành một KPI cải tạo tinh cầu, hy vọng thú nhân phối hợp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các thú nhân nghe vậy cũng không hề từ chối.
Quê hương của bọn họ đã đủ lạc hậu rồi, chắc cải tạo thêm nữa cũng không đến nỗi nào.
Hơn nữa, có vẻ vị Nhân tộc này có bản lĩnh thật, chi bằng cứ để cô thử xem sao!
Sau khi nhận được sự đồng ý của thú nhân, trước tiên Thịnh Quân dùng đan dược chữa khỏi bệnh cho tất cả thú nhân.
Sau đó phẩy tay một cái, triệu hồi bốn máy bán hàng tự động khổng lồ ra.
Cải tạo tinh cầu cần một khoảng thời gian nhất định, trước lúc đó, cô có thể cho thú nhân ăn cơm ngon trước, giảm bớt trạng thái suy nhược do thiếu dinh dưỡng gây ra.
Coi như cho người khác ăn uống no nê cũng là sở trường của Thịnh Quân.
“Vừa rồi tôi nghe mọi người nói, ngày thường luôn không được ăn no, không được ăn no thì không thể làm việc tốt được, như vậy đi, mọi người giúp tôi, tôi cũng có thể bao ăn cho mọi người.”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào máy bán hàng tự động bên cạnh.
Trong bốn máy bán hàng tự động khổng lồ này, có ba máy bán cơm hộp, còn có thêm oden, bánh bao, đùi gà và các loại đồ ăn nhẹ đơn giản, kiểu dáng cũng gần giống với đồ bán trong cửa hàng tiện lợi hiện đại. Nhưng mà đương nhiên đồ ăn do cô cung cấp có giá trị dinh dưỡng cao hơn, cũng lành mạnh hơn.
Máy bán hàng tự động cuối cùng bán toàn đồ uống, có nước lọc, sữa đậu nành, còn có các loại canh hầm bổ dưỡng. Nhìn chung chủng loại phong phú, bày ra trước mặt thú nhân, không khác gì một bữa tiệc buffet siêu sang trọng.
Thịnh Quân phẩy tay một cái, tấm kính che phủ trên máy bán hàng tự động liền được cất đi, mùi hương của các loại đồ ăn lập tức xông thẳng vào mũi thú nhân.
Vốn khứu giác của thú nhân đã nhạy bén, ngửi thấy mùi của những thứ này, chỉ cảm thấy hồn phách như bị câu đi mất.
Tất cả đều trừng lớn mắt.
“Những thứ này, đều cho chúng tôi ăn sao?” Nữ thú nhân tai hổ nuốt nước miếng, không dám tin hỏi.
Thịnh Quân cười gật đầu: “Đúng vậy, mọi người cứ tự nhiên đi, có thể ăn đến khi no thì thôi.”
Dù sao cô cũng cung cấp đủ nhiều.