Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 609
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:47
Lượt xem: 3
Ở trong thế giới ngập tràn mùi đất đai khô cằn, hoàn toàn không ngửi được chút hy vọng nào này, có một nhóm zombie hành động nhanh nhạy đang đuổi theo một nhóm người trẻ tuổi.
Cô gái bị tụt lại ở cuối đội thấy sắp bị zombie đuổi kịp rồi, lúc này, người bạn đi trước mặt cô ấy chợt kéo cô ấy mạnh một cái, đổi chỗ của mình cho cô ấy rồi đẩy một phát về trước.
Cô gái bị đẩy ra trước mấy bước, nhưng người bạn cứu cô ấy lại bị zombie nuốt chửng.
Sự hy sinh của người bạn đã níu giữ lại bước chân của bầy zombie truy đuổi con người.
Cô gái hung tợn trừng mắt, đau khổ hét lên: “Không, Trác Oanh!!!”
Trong bầy zombie thoáng vang lên giọng nói lầm bầm ngắt quãng: “A Văn, trước mặt... Chính là Tân Thế Giới. Mau lên đi, đừng quay đầu lại...”
Vân Mộng Hạ Vũ
A Văn cố gắng kìm nén nước mắt, không nhìn về nơi bị zombie vùi lấp nữa.
Tuyệt không thể để Trác Oanh c.h.ế.t vô ích được, cô ấy phải tiếp tục tiến về phía trước.
Có lẽ bị sự oanh liệt của người bạn kích thích, A Văn chợt thấy toàn thân như tràn đầy sức mạnh, bước chạy đã không còn tri giác, toàn dựa vào trí nhớ cơ bắp xông về phía trước.
Tiếp tục chạy về phía trước, dường như số lượng zombie đã bắt đầu giảm đi.
Một nhóm người cứ chạy mãi như vậy, cuối cùng nhìn thấy một tòa kiến trúc như nhà giam xuất hiện gần đó.
Bốn mặt của kiến trúc đó là tường cao có hàng rào màu xám đen, không biết tại sao mảnh đất phía trước lại có màu đỏ chót làm người ta thấy mà sợ.
Tựa như đã tiến vào khu an toàn, không có zombie đuổi tới nơi này.
Mấy người trẻ tuổi thở phì phò, cũng không kịp quan sát kỹ tình hình nơi đây đã nhỏ tiếng mừng rỡ hoan hô.
Một chàng trai trong đó nghiêng đầu vui vẻ nói: “A Văn, cuối cùng chúng ta cũng đến Tân Thế Giới rồi... Khoan đã, Trác Oanh đâu?”
A Văn buồn bã rũ mắt, buồn bã nói: “Lúc nãy, vì giúp tôi nên bản thân Trác Oanh bị zombie vây lấy.”
Bầu không khí vui mừng chợt tan đi không ít.
Họ trở nên im lặng.
Để tìm đến căn cứ Tân Thế Giới, họ tập hợp lại cùng nhau tiến tới, vốn cả nhóm có tận mấy trăm người nhưng khi đến đây thì chỉ còn lại mấy kẻ sống sót là họ.
Một cô gái tên Duy An thở dài: “Chúng ta vào trong trước, sau này phải sống thật tốt, sống cho cả phần của họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-609.html.]
“Được.”
Nói xong, họ lại đến gần kiến trúc tựa nhà giam kia thêm chút nữa, rất nhanh đã có một đội tuần tra phát hiện ra họ bèn chạy qua bên này.
“Này, đám kia, đến gần vậy định làm gì hả?” Giọng điệu của người dẫn đầu không hề thân thiện.
Cảm nhận được thái độ của anh ta, lòng họ đã nguội lạnh đi một nửa.
A Văn lên tiếng, dè dặt giải thích: “Thật ngại quá, cho hỏi nơi này có phải là căn cứ Tân Thế Giới không? Nghe nói căn cứ sẽ bảo vệ con người may mắn sống sót, chúng tôi đến cũng là muốn tìm...”
Cô ấy còn chưa nói xong thì đã nghe thấy đối phương cười nhạo một tiếng, mất kiên nhẫn ngắt lời: “Được rồi, ồn c.h.ế.t đi được!”
“Quả thật nơi này là căn cứ Tân Thế Giới, căn cứ cũng sẽ bảo vệ con người thật, nhưng người mà căn cứ muốn bảo vệ không bao gồm đám gánh nặng đến trói gà còn không chặt như các cô cậu đây.”
Người dẫn đầu nói xong, nhìn lướt sơ qua họ vài lần bằng ánh mắt khinh miệt, bĩu môi: “Trong số mấy người không có ai là năng lực giả hết. Vật tư trong căn cứ có hạn, tuyệt không thể làm từ thiện. Cho nên, tiếp theo đây xin mời mấy người cút qua một bên, đừng lang thang gần đây, nếu gây ra tiếng động gì thu hút zombie qua đây thì tôi sẽ cho mấy người biết mặt!”
Hy sinh vô số, khó khăn lắm mới tìm thấy Tân Thế Giới, vốn nhóm A Văn còn định đấu tranh thêm một phen.
Nhưng người dẫn đầu lại không muốn tiếp tục hao mòn lòng kiên nhẫn với họ nữa.
Chỉ thấy anh ta hếch mũi lên, giơ ngón tay ra lạnh lùng hừ với nhóm A Văn một tiếng, một đốm lửa b.ắ.n ra như mũi tên đập xuống mặt đất kế bên họ như đang cảnh cáo.
Cảm nhận được lực uy h.i.ế.p của mũi tên lửa ấy, họ buồn hiu im lặng, cũng không dám nói thêm gì.
“Còn không mau cút đi?”
Đối phương không cho họ tiếp tục ở lại đây nữa, bắt đầu đuổi người đi với giọng điệu quyết liệt.
Nhóm A Văn chỉ đành bất lực di chuyển ra xa.
Lúc này, họ thấy hơi hoang mang bất lực, vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Vốn tưởng rằng chỉ cần vào Tân Thế Giới thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi, ai mà ngờ rằng đối phương chẳng hề tiếp nhận người bình thường.
Không có ai nói cho họ biết thông tin này.
Nếu sớm biết như vậy, chi bằng ngoan ngoãn ở lại nơi ban đầu, nói không chừng còn có thể giúp thêm nhiều người sống sót.
Tiếp theo nên đi đâu đây?
Trong lòng mọi người đều không có câu trả lời.