Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 606

Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:42
Lượt xem: 5

Vì sự nhầm lẫn của máy bán hàng, tuy không uống được nước nhưng lại nhận được hai cái kính râm đền bù, Tiểu Vu thấy mình vẫn khá may mắn đấy chứ.

Là một chúa xui xẻo mua nước cũng không mở ra được nắp trúng thêm một chai, thì đây đã là vận may hiếm có của cô ấy rồi.

Chợt điện thoại trong túi rung lên, Tiểu Vu nhìn lướt qua màn hình một cái, tầm nhìn dưới ánh nắng hơi bị cản trở. Cô ấy ngập ngừng, mở hộp kính râm ra, móc kính râm trong đó ra đeo.

Khi trả lời tin nhắn xong, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngẩng đầu định tiếp tục công tác chạy việc bên ngoài đơn vị, đúng ngay lúc này, bỗng dưng cô ấy phát hiện ra điều bất thường.

Nhìn dòng người trên phố thông qua lớp kính râm, trên người của tất cả mọi người đều có ánh sáng.

Đa số là ánh sáng trắng, trông có vẻ rất thoải mái, nhưng có số cực ít lại có ánh sáng màu đỏ nhạt.

Còn có một người, trên người còn tỏa ra màu đỏ chói lóa, khiến người nhìn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đây là chuyện gì?

Tiểu Vu vội cởi kính râm ra, phát hiện ánh sáng kia lại biến mất, đeo kính râm lên thì ánh sáng lại xuất hiện trên người mọi người.

Lẽ nào là công nghệ khoa học gì đó mà cô ấy chưa từng thấy chăng?

Tiểu Vu lại gọi vào số điện thoại lúc nãy, nhưng lần này lại không kết nối được.

Nhất thời không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian gấp rút, cô ấy đã lãng phí không ít thì giờ rồi, giờ không thể lề mề thêm nữa, chỉ đành dẹp đi suy nghĩ trước, vội vã rời khỏi nơi này, bắt xe đến huyện lị xảy ra vụ án.

Khi đến được huyện lị, cuối cùng ánh mặt trời cũng dịu lại đôi chút. Tiểu Vu do dự một hồi, ma xui quỷ khiến lại không tháo kính râm ra mà cứ đeo nó bắt đầu đi thăm hỏi dò la tin tức.

Cô ấy để ý màu sắc trên cơ thể của những người mình đã hỏi, toàn là màu trắng cả.

Bận bịu một hồi, cũng đã thấy hơi đói.

Đúng lúc cô ấy đi đến cửa một quán bún nên định vào ăn chút lót dạ.

Trong quán có không ít người đang dùng bữa, kinh doanh phát đạt, còn có một người chạy bàn đang bận rộn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không nói chứ cái quán nhỏ này còn rất giữ gìn vệ sinh nữa, ngay cả chạy bàn cũng bao bọc rất kín, đeo bao tay và mũ trùm đầu dùng một lần, người thì mặc tạp dề, chân thì mang bọc giày.

Ở thành phố lớn đã hiếm gặp rồi, chứ đừng nói là ở huyện lị nhỏ thế này, chẳng trách người ta làm ăn tốt.

Tiểu Vu nhanh chóng ngồi xuống gọi món, thuận miệng hỏi một câu: “Anh là ông chủ ở đây sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-606.html.]

“Không phải tôi, ông chủ đang bận việc ở bên trong ấy!” Nhân viên chạy bàn nói.

Chờ thêm một lát nữa thì có một người đàn ông trung niên cũng bao bọc kín kẽ y hệt bước ra khỏi bếp sau, đích thân bưng bún đến bàn của Tiểu Vu.

“Đây chính là ông chủ của chúng tôi!” Nhân viên chạy bàn cười nói.

Khoảnh khắc gặp được người này, Tiểu Vu lập tức siết chặt nắm đấm.

Hết cách rồi, vì trên người ông chủ này cũng tỏa ra ánh sáng đỏ gay mắt, chỉ nhìn một lát thôi đã thấy khó chịu cả người.

Đại khái là bị ảnh hưởng bởi ánh sáng đỏ, nên Tiểu Vu để ý ông chủ này nhiều hơn chút.

“Ôi, ông chủ, hai hôm trước tôi còn định qua đây ăn đấy, bạn tôi nói với tôi là bún của nhà ông cực kỳ ngon, nhưng hình như lúc đó ông không có ở quán nhỉ?” Cô ấy làm như vô ý hỏi: “Hình như là ngày x tháng x ấy nhỉ!”

“À, hôm ấy tôi và vợ về thăm nhà ngoại, đến tối mới về.” Ông chủ trưng ra biểu cảm tự nhiên, trả lời mà chẳng cần suy nghĩ gì.

Hình như trả lời cũng trôi chảy quá rồi đấy nhỉ?

Quả nhiên, giống như đã diễn tập vô số lần ở trong lòng rồi vậy.

Tiểu Vu gật đầu, trong lòng dâng lên đôi phần nghi ngờ, không tiếp tục ở lại nữa, chào tạm biệt ông chủ rồi quay người ra khỏi quán.

Cô ấy không tiếp tục đi dò la ở phố phường khác mà chuyển hướng đi tìm nhà của ông chủ quán bún, tìm vợ của ông ta để hỏi thăm.

Trên người vợ của ông chủ quán bún chỉ có ánh sáng trắng, điều này làm lòng Tiểu Vu nhẹ nhõm hơn.

“Ngày x tháng x à...” Người vợ lộ ra biểu cảm hồi tưởng: “Lúc đó tôi về nhà mẹ đẻ chung với chồng tôi. Ôi, đừng nhắc nữa, vốn đã hứa xong xuôi cả là muốn xách hai chai rượu ngon về tặng cho cha tôi, kết quả ông ấy quên mất chuyện này, hai chúng tôi cũng sắp đến nơi rồi, ông ấy lại vòng về đi mua rượu.”

“Ông ta đi một mình sao?” Tiểu Vu vội hỏi.

“Đúng rồi, tôi vào nhà trước, vừa hay có thể nói chuyện riêng với cha mẹ tôi.”

Đối chiếu thời gian, vậy mà có thể vừa khớp với thời gian tử vong của ông chủ tiệm cắt tóc.

Cũng hỏi được kha khá rồi, Tiểu Vu nhanh chóng rời đi, gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát xin điều người đến điều tra ông chủ này.

Bản thân cô ấy không thể đi xa, mà phải ở lại đây trông chừng.

Suy cho cùng thì lúc nãy cô ấy cũng đã hỏi thăm vợ của đối phương rồi, chắc chắn ông chủ sẽ biết được chuyện này thôi.

Vậy thì, rất có thể ông ta sẽ cuốn gói bỏ chạy!

Loading...