Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:32
Lượt xem: 4
Ngoại truyện 11
“Trong suốt mười lăm năm, chỗ chúng tôi đã không có một con ma đói nào!” Giới trưởng Đồng tự hào nói với Thịnh Quân.
Đối với địa phủ, đây là một thành tích đáng kinh ngạc.
Tất nhiên, dù hiện tại không có ma quỷ c.h.ế.t đói nhưng việc bỏ tiền ra mua hàng hóa của Thịnh Quân để cải thiện cuộc sống là điều không thể.
“Không chỉ có vấn đề tiền bạc mà đa số ma quỷ ở đây đều có nhiều oán hận. Những người khi còn sống để lại tiếc nuối, hoặc c.h.ế.t oan, c.h.ế.t bất ngờ nên khi xuống đây trong lòng họ chất chứa oán hận.”
Ở địa phủ có canh Mạnh Bà nhưng uống trước khi đầu thai mới có tác dụng, hơn nữa nó chỉ xóa ký ức kiếp trước chứ không thể xua tan oán hận.
“Mỗi ngày chúng tôi đều phải an ủi và giải tỏa cho họ. Nếu không khi ma quỷ mang theo oán hận đầu thai, kiếp sau sẽ xuất hiện nhiều vấn đề tâm lý, ảnh hưởng đến toàn xã hội... Ôi, so với nhu cầu vật chất do đại nhân cung cấp, có lẽ địa phủ cần chữa lành về mặt tinh thần nhiều hơn, vì vậy…”
Giới trưởng cười gượng, thể hiện ý tiễn khách một cách khéo léo.
Dù sao mỗi ngày bà ấy đều có rất nhiều việc phải làm, không thể cứ ở đây tiếp đón Thịnh Quân được.
Thịnh Quân gật đầu, về cơ bản đã hiểu rõ tình hình ở đây: “Tôi hiểu rồi, bà đi làm việc trước đi. À đúng rồi, tôi tự đi dạo quanh đây được không? Bà yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối gì đâu.”
“Tất nhiên là được, xin ngài cứ tự nhiên, nếu cần cái gì thì cứ đến tìm tôi!”
Giới trưởng Đồng lau mồ hôi, cầm tập hồ sơ rồi nhanh chóng rời đi.
Địa phủ không có chỗ nào có thể gây rắc rối nên bà ấy cũng yên tâm để Thịnh Quân đi dạo quanh đây.
Thịnh Quân chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc, bắt đầu dạo quanh địa phủ.
Có lẽ vì ở địa phủ khó phát triển mảng công nghệ nên cơ sở vật chất ở đây khá lạc hậu, mang đậm hơi hướng cổ xưa, hơi giống huyện Hưng Hòa khi chưa được xây dựng, khiến cô cảm thấy thật hoài niệm.
Trên đường có nhiều cửa hàng nhỏ, hầu hết đều do chính quyền quản lý, có vẻ như ở đây không có hoạt động kinh doanh tư nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-600.html.]
Thịnh Quân quan sát một lúc, nhận ra quả thực các ma quỷ trên đường đều mang nặng oán hận.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được.
Không nói đến những chuyện khi còn sống, chỉ cần nghĩ đến việc sau khi c.h.ế.t xuống địa phủ, hầu hết ma quỷ sẽ phải bôn ba để kiếm sống, nghĩ thôi đã thấy vất vả. Hơn nữa ở đây không có gì để hưởng thụ, cuộc sống chẳng khác gì đi tu.
Sau khi đi dạo thêm một lúc nữa, dường như cô không thu hoạch được gì thêm.
Hệ thống không nhịn được nữa nói: [Nhìn dáng vẻ ủ rũ và vô cảm của những ma quỷ này, tôi đoán dù có tặng miễn phí cho họ thì chúng ta cũng chẳng nhận được gì, chứ đừng nói đến việc thu thập tín ngưỡng lực. Bây giờ phải làm sao? Hay chúng ta đi xem tình hình thế giới loài người trước? Ôi, nhưng bối cảnh thời gian của thế giới này là hiện đại, con người không thiếu ăn thiếu mặc, chắc chắn những mặt hàng cơ bản vô dụng, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách!]
Chủ yếu hàng hóa trong hệ thống tồn tại dựa vào năng lượng, được tạo ra bằng cách hấp thụ các nguyên tố vật chất từ vũ trụ. Nếu muốn tạo ra thứ gì đó từ hư không, thứ càng lớn và phức tạp thì tiêu hao càng nhiều. Ví dụ như sản xuất một số thức ăn và đồ dùng nhỏ thì không tốn nhiều năng lượng. Trong trường hợp này, dùng ít năng lượng để đổi nhiều tín ngưỡng lực sẽ có lợi nhất.
Có thể tạo ra được những công nghệ cao như tên lửa nhưng lại tốn công mà không hiệu quả.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được, được, tôi biết rồi. Không cần nóng vội, tôi đã có ý tưởng rồi.” Thịnh Quân xua tay, nhanh chóng đi về phía một nữ quỷ trẻ tuổi có oán khí nặng nhất trên đường.
Nữ quỷ bị chặn đường nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Thịnh Quân nở nụ cười tỏa nắng: “Xin chào, bây giờ cô có tiện nói chuyện không?”
Cô vừa nói vừa đưa một lon Coca-Cola cho cô ấy.
Trong quá trình, sản xuất chỉ cần thêm một ít quỷ khí của thế giới này vào thức ăn là có thể biến thành thứ mà ma quỷ cũng thưởng thức được.
Nữ quỷ do dự một lúc, cầm lấy lon Coca-Cola, gật đầu ra hiệu cho Thịnh Quân nói ý định của mình.
Cô ấy mở nắp lon Coca-Cola uống vài ngụm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoài niệm: “Cảm ơn cô, đã lâu rồi tôi không được uống Coca-Cola.”
Dù nói như vậy nhưng cảm xúc của cô ấy không có nhiều thay đổi, Thịnh Quân thấy vậy, quả nhiên thầm nghĩ tình hình không đơn giản. Ngay cả nước ngọt khiến người ta vui vẻ cũng không thể mang lại niềm vui cho một nữ quỷ đầy oán hận, thật đáng sợ.
“Cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô lại có nhiều oán hận không?” Thịnh Quân hỏi.
Nữ quỷ nhún vai: “Cũng không có gì không thể nói, tất cả đều đã là quá khứ rồi. Tôi sinh ra ở một vùng nông thôn, từ nhỏ cha mẹ tôi đã vất vả làm lụng để nuôi tôi, cuối cùng dựa vào nỗ lực của bản thân, tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Kết quả là không những bị người khác giả mạo cướp mất suất học đại học, mà còn bị tên bạn trai khốn nạn của đối phương g.i.ế.c chết.”