Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 586
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:53:41
Lượt xem: 2
Rất nhanh, đội quân kết hợp từ quân đội của Triêu Hàn và tướng lĩnh của Phụng Vương, trên chiến trường chính diện đối đầu đao giáo va chạm với Phương Quân.
Thuộc hạ của Triêu Hàn rất nhanh bắt đầu nhường Phương Quân, trong quá trình này, bọn họ ngạc nhiên phát hiện hình như Phương Quân còn nhường bọn họ nhiều hơn.
Rõ ràng võ lực trang bị và cách bài binh bố trận đều hơn bọn họ một bậc, nhưng lại cố ý tránh những chỗ hiểm của bọn họ, chỉ hạn chế hành động của tất cả mọi người.
Lẽ nào, đại tướng quân sớm đã đầu hàng quân địch rồi?
Không ít người nằm trên mặt đất, đầu óc vẫn còn tỉnh táo suy nghĩ không nhịn được xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh lại cảm thấy, so với hiệu trung với người như bây giờ, hình như đầu hàng quân địch cũng khá tốt.
Mặt trời hình như rất ấm áp, trước hết cứ nằm như vậy đi. . .
So với quân đội của Triêu Hàn, người bên phía Phụng Vương lại đang chiến đấu nghiêm túc, chỉ là đúng là đánh không lại, đơn giản chỉ là chênh lệch về thực lực.
Nếu như đối phương đã mở cửa thành rồi, Phương Quân không định lấy đại bác ra.
Các nàng không chủ động sử dụng vũ khí nóng, nhưng lại có xạ thủ vẫn luôn quan sát chiến trường, chỉ cần vào lúc đối phương định dùng vũ khí nóng, mới dùng s.ú.n.g với tốc độ nhanh hơn bắt gục đối phương.
Tình hình trên chiến trường từ từ bắt đầu nghiêng về một bên.
Phương Hỉ đứng trên đầu thành giám sát trận chiến thấy thế, trong lòng vội vàng, hắn ta kéo con trai của Triêu Hàn đang đứng ở bên cạnh vào lòng, móc ra một con d.a.o để dưới cổ cậu bé, sai người mang ốc phóng to âm thanh đến, hét: "Triêu Hàn! Rốt cuộc thì ngươi đang làm gì vậy? Danh hiệu đại tướng quân của ngươi lẽ nào chỉ là do ngươi tự tâng bốc ra thôi à?"
Triêu Hàn quay đầu lại thấy cảnh này, không nhịn được cụp mắt xuống, yên lặng giật khóe miệng.
Vừa nãy nghe một loạt lời nói của muội muội, Triêu Hàn đã thử dò xét Phương Quân một lần, đúng là ra cách ra tay biết nặng biết nhẹ.
Ông ta chinh chiến sa trường đã lâu, đương nhiên có thể nhìn ra được đối phương đánh thật hay chỉ đánh giả.
Nghĩ đến đại ái mà Triêu Vũ nói, trong lòng Triêu Hàn đã có giác ngộ, chỉ duy nhất là có thẹn với vợ con.
Trước mắt cũng chỉ có chuyện này, khiến trong lòng ông ta cảm thấy bất lực.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-586.html.]
Triêu Hàn không hiểu tại sao cuộc đời của bản thân vẫn luôn chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Đến cuối cùng, cho dù là liên quan đến đại sự tồn vong của quốc gia, thế mà vẫn bắt ông ta phải một mình chọn giữa hai câu hỏi khó này.
Lẽ nào Hoàng đế chỉ biết mỗi mình ông ta thôi sao? Hay thật sự cảm thấy ông ta là con ch.ó coi nhà dễ bị bắt nạt chăng
Giờ phút này, trong lòng Triêu Hàn giống như là vũng nước đọng, muốn khóc lại muốn cười.
Nói thật, ông ta lại có thể làm được gì chứ?
Cho dù không nhường, nếu Phương Quân vẫn cứ chầm chậm đánh bọn hắn, cho dù ông ta có đánh thật, thì có thể đánh thắng được chắc?
Đến lúc đó vợ con vẫn sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t cho hả giận.
Bây giờ, ít nhất cũng có thể thật sự bảo vệ được tính mạng của càng nhiều người. . . Dù sao, sau khi chuyện này kết thúc, ông ta sẽ tự đi xuống cùng với người nhà.
Quyết định xong, Triêu Hàn không tiếp tục quay đầu nữa.
Suy nghĩ của ông ta rất nhanh, nhưng có thứ lại nhanh hơn cả suy nghĩ của ông ta.
Trên chiến trường ồn ào vang lên một tiếng kêu cha gọi mẹ, quay đầu nhìn lại, phát hiện Phương Hỉ đáng ghét kia không biết đã đi đâu, chỉ còn lại vợ con ông ta mắt trợn tròn đứng ở tại chỗ.
Triêu Hàn không nghĩ nhiều nữa, chỉ tiếp tục dấn thân vào trong sa trường.
Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến không ngừng truyền vào trong cung.
Bên ngoài vẫn đang chiến đấu kịch liệt, lúc này Hoàng đế đang ở trong cung đi qua đi lại, trong miệng đã mắng một loạt tổ tông mười tám đời của Triêu Hàn mấy lần, đến cả tên cẩu thái giám Phương Hỉ cũng không bỏ qua.
Phụng Vương ngồi ở một bên bị ông ta lải nhải làm cho phiền lòng, nhăn mày thở dài nhưng cũng không muốn tiếp lời với Hoàng đế.
Hắn ta không muốn nói, Hoàng đế lại không tha cho hắn ta.
"Đám binh lính kia của ngươi đang làm gì vậy, không phải lúc quấy rối ta ngươi rất giỏi sao? Ta hiểu rồi, thật ra ngươi sớm đã liên kết với Phương Quân rồi đúng không! Tên nghịch tặc nhà ngươi!"
Giờ phút này Hoàng đế đã có chút mất lý trí, càng nói càng cảm thấy có lý, ông ta nhìn Phụng Vương, chỉ cảm thấy bản thân dẫn sói vào nhà, cầm lấy bảo kiếm định gọi thân vệ đến bắt giữ Phụng Vương.