Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 584
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:53:38
Lượt xem: 5
Sau khi Phụng Vương vào thành không bao lâu, Phương Quân cũng đóng trại ở gần đô thành.
"Phụng Vương cũng vào thành? Vòng ngoài của tường thành bị bảo vệ kín mít không có kẽ hở?"
Tảo Nhi không nhịn được cười nói: "Nhiều người núp ở trong thành như vậy, nếu như chúng ta muốn đánh một trận chiến kéo dài thì đối phương định làm như thế nào?"
Binh lực lần chinh triền phía Nam này của các nàng chỉ có mười nghìn người.
Phụng Vương và Hoàng đế bất lực như thế nào, binh lực cộng lại cũng nhỏ hơn một trăm nghìn người. Thế mà lại sợ thành như vậy?
Đương nhiên, hai bên bọn họ thông báo với bên ngoài đều nói mình có mấy trăm nghìn đại quân. Nhưng binh lực mà triều đại này bơm ra vẫn luôn có một trình độ nhất định, dựa theo tính toán khoa học của bọn họ, thêm vào với nhau được một trăm nghìn đã được coi là nhiều rồi.
Nhưng mà, trên chiến trường cổ đại nhân số đúng là không coi là gì cả, vào thời cổ có chiến thắng của mấy nghìn người đối đầu với mấy chục nhìn đại quân, trang bị còn không tốt như vậy, chỉ hoàn toàn dựa vào sự phát huy của chiến thuật.
Lúc này điều kiện của các nàng tốt hơn lúc đó rất nhiều, cho dù chỉ có 10 nghìn người, cũng không sợ tên Hoàng đế kia.
Nếu là một trăm nghìn người thì chiến lâu dài cũng là một lựa chọn không tệ.
Các nàng có tủ ma thuật của Phương Tiên Nhi chống đỡ, sẽ không bị đứt đoạn tiếp viện, người của đối phương nhiều, trong thành chắc chắn không thể chống chịu lâu được.
Chỉ là, trong thành còn có bá tánh, tiếp tục như vậy đói đến tột cùng, bá tánh khó tránh khỏi sẽ gặp nạn.
Biết đâu đối phương bị ép đến mức bắt đầu ăn thịt người cũng không ra khỏi thành thì làm sao bây giờ?
Cho dù cuối cùng giành được chiến thắng cũng không có ý nghĩa gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các nàng cũng có thể trực tiếp nổ pháo vào thành.
Nhưng sau khi vào trong thành thì chắc chắn sẽ không triển khai đánh được, còn có bá tánh vô tội, ngược lại sẽ bó tay bó chân bị rất nhiều hạn chế.
Nhưng mà, theo tính cách của đối phương, chắc chắn sẽ không hiểu được nỗi băn khoăn của các nàng với bá tánh, sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Nói không chừng sẽ lao ra cửa đánh một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-584.html.]
Chỉ cần nghĩ cách dụ binh lực của đối phương ra khỏi thành, bọn họ sẽ dám đánh thoải mái.
Dường như có thể thực hiện được.
"Phản tặc Phương Quân, nhanh chóng đầu hàng! Đừng u mê không biết hối cải, phản bội Bệ hạ, phản bội cả thiên hạ!"
Phương Quân cách khá xa, nhưng cũng có thể nghe thấy đối phương có người bắt đầu hét lên, mới ban đầu còn nghe không rõ, còn cho thám tử lại gần để nghe, mới mang lời của đối phương về.
Thám tử còn cầm kính viễn vọng đến, nhìn qua dáng vẻ của người đang hét, sau đó báo cáo lại: "Là đại tướng quân Triêu Hàn!"
Tảo Nhi khẽ gật đầu, nàng ấy có nghe qua về người này.
Cái gọi là dưới trướng hôn quân có thần tử có năng lực, Triêu Hàn cũng được coi là một trong những người đó.
Dùng binh như thần, can đảm cẩn trọng, nếu như Hoàng đế thật để ông ta đánh chính diện, cho dù là các nàng cũng sẽ cảm thấy rất đau đầu.
Cũng may, các nàng cũng có chuẩn bị với cái này.
"Đi đưa Triêu Vũ đến đây." Tảo Nhi nói.
Triêu Vũ - người mà các nàng tìm được ở trong dân lưu vong Liêu Châu, cũng là muội muội ruột của Triêu Hàn. Năm đó Triêu Hàn trung quân ái quốc bị tiểu nhân hãm hại, đến cả Hoàng đế cũng nghi kỵ ông ta, phán quyết cả nhà lưu vong.
Vừa lưu vong ra khỏi cửa thành, Hoàng đế lại hối hận, gọi người từ cửa thành về, giống như trò đùa của trẻ con huỷ bỏ tội danh lưu vong.
Chỉ là, lúc ấy Triêu Vũ tuổi còn nhỏ trong lúc hỗn loạn bị người bắt đi, không thể tìm về lại được nữa.
Hoàng đế không cảm thấy mất một đứa con gái là chuyện lớn, đến ý định xin lỗi cũng không có.
Nhưng Triêu Vũ lại là hòn ngọc quý trên tay Triêu gia.
Không dám tùy tiện oán hận, lại chôn sâu một cây đinh dưới đáy lòng.
Nhiều năm sau đó, Triêu gia vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Triêu Vũ, không ai ngờ nàng ấy vẫn bị đưa đến vùng đất lưu vong lạnh lẽo.
Cũng may Triều Vũ cũng coi là may mắn, là bạn chơi cùng với con gái của một thủ lĩnh bộ lạc Liêu Châu, cứ thế gian nan sống tiếp.
Cho đến khi Phương Quân đến được đất của Liêu Châu, nàng ấy cũng hoàn toàn được cứu.