Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 551
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:23:36
Lượt xem: 7
Trời đã vào cuối thu nên cái lạnh rét buốt cũng đã cực kỳ rõ rệt.
Bắc địa rộng dài, con đường giường sưởi vẫn đang được tiến hành, những nơi có điều kiện cũng đã được xây giường toàn bộ.
Mấy món vật tư cỡ lớn như quần áo bông này kia thì không thể xuất hàng bằng máy bán hàng, thế là chỉ đành vận chuyển bằng xe ngựa.
May là đã có không ít địa phương sửa đường lại thành đường phẳng, dạo này ứng dụng của động cơ đốt trong cũng đã có một bước tiến về thành quả, số ít xe hàng nhỏ chạy bằng dầu đốt đã bắt đầu được dùng thử, tuy tiếng hơi ồn nên đi đến đâu cũng hay thu hút sự vây xem của bá tánh, nhưng tốc độ cũng không tệ, bù đắp được khó khăn khi không đủ ngựa để dùng.
Sự ảnh hưởng của cơn rét đậm lớn hơn tưởng tượng nhiều.
Thuở trước, khi nhóm Thịnh Quân đi khắp nơi dạy mọi người xây giường, họ cũng đã truyền dạy rất nhiều cách tìm kiếm phân biệt thức ăn trong núi.
Tiếc là năm nay trời lạnh quá đỗi, không những phá hoại lương thực mà sản vật trong núi cũng trở nên khan hiếm, cả thú hoang trong núi cũng ít đi rất nhiều.
Các ngôi làng ở huyện Sái Trương đã xây lò gạch thành công nhờ có sự viện trợ của nhóm Thịnh Quân, với lại toàn bộ người trong thôn đều tham dự vào việc xây giường nên tình hình của họ vẫn đỡ hơn.
Vì đã có sự chuẩn bị trước, lúc trời còn chưa lạnh như bây giờ là họ đã bắt đầu tích trữ lâm sản, sau đó lại có nghề làm lò gạch, cả việc mua bán trao đổi cũng mang về không ít thức ăn, ngủ trên giường sưởi ấm áp trong nhà nên vượt qua mùa đông là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thế nhưng vẫn còn vài ngôi làng ở nơi khác có vùng núi lân cận rất hoang vu, cũng xây giường sưởi khá trễ, nên giờ họ ăn uống rất túng thiếu.
Bắc địa.
Trong một thôn nào đó ở huyện Tức Nguyên, một nhóm thôn dân gõ cửa nhà trưởng thôn.
Cửa vừa mở ra họ đã la hét inh ỏi:
“Trưởng thôn, năm nay thu hoạch kém, giá lương thực bên ngoài lại tăng, số tiền còn lại không mua nổi thứ gì, nhà mọi người đều hết lương thực dự trữ rồi, giờ còn chưa vào đông nữa, tháng ngày sắp tới nên sống sao đây!”
“May mà trước đó có Phương Quân tốt bụng, xây giường sưởi cho cả thôn chúng ta, trời có lạnh nữa cũng không lạnh c.h.ế.t người được, nhưng nếu không ăn cơm thì cũng sống không nổi đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-551.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Phải đó trưởng thôn, ông là người có bản lĩnh nhất thôn ta, xin ông mau nghĩ cách đi!”
Trưởng thôn im lặng thở dài, xua tay nói: “Được rồi, đừng la nữa, ta biết rồi, quả là ta đây vẫn còn một cách.”
Ông ấy quay người đi vào nhà, nhanh chóng lấy ra một tờ phiếu giấy không mấy nổi bật.
Hồi trước người của Phương Quân dạy xây giường xong, trước khi rời đi có gọi ông ấy và vài người dám đương đầu với khó khăn trong thôn đến chung một lượt rồi giao tờ Phương Tiên lệnh này cho họ, nói khi nào thật sự khó khăn thì hãy tìm đến địa chỉ trên này để xin giúp đỡ.
Lúc đó không ngờ tình hình sẽ khó khăn thế này nên trưởng thôn cũng chẳng bận tâm đến thứ này, chỉ nhận lấy vậy thôi.
Giờ xem ra, vẫn là Phương Quân có khả năng tiên đoán, biết chắc năm nay không vượt qua dễ dàng như thế nên mới đến dạy họ xây giường trước, còn cho họ tờ lệnh giấy cứu mạng này nữa!
Trưởng thôn nhanh chóng nói chuyện về Phương Tiên lệnh cho các thôn dân, sau đó gọi vài thôn dân biết chuyện còn lại đi thu xếp đồ đạc, cùng nhau đến chỗ trên bản đồ này xem thử.
Nhóm người này ai cũng chất phác, mà người nhà đều đang sống trong thôn, còn rất biết chăm lo nhà cửa nên để họ đi rất phù hợp. Lỡ như nhận được bảo bối cứu người gì đó từ bên chỗ Phương Quân thật thì cũng sẽ không sinh lòng tham bỏ chạy một mình, hơn nữa còn có thể đốc thúc lẫn nhau.
Đành chịu thôi, chuyện trọng đại nên mọi người cũng phải cẩn trọng.
Vì đây là việc làm vì cả thôn nên người trong thôn nhanh chóng góp chút lộ phí và lương khô cho họ.
Họ mang đồ xong thì lập tức thu xếp lên đường.
Bản đồ trên Phương Tiên lệnh vẽ vừa rõ vừa chi tiết, dù là người không biết chữ xem bản đồ thì cũng chắc chắn sẽ không tìm nhầm chỗ.
Họ đi xe lẫn đi bộ bôn ba hai ngày, cuối cùng đã đến được địa điểm đánh dấu trên bản đồ.
Vậy mà lại là một cái lều nhỏ nấp bên đường núi, giống với đồn quân mà Phương Quân đã dùng lúc đến phụ xây giường sưởi, trông có vẻ không giống thứ có thể chứa được nhiều đồ.
Nơi này không hề khó tìm, nhưng cái lều nhỏ ẩn nấp rất kín đáo. Nếu ai có ý xấu tìm tới thì chắc cũng rất tiện chuyển lều đi.
Các thôn dân thấp thỏm đến gần gian buồng đó.