Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:31:12
Lượt xem: 6
Bầu trời trông u ám, chỉ mong trong lúc cứu trợ không có mưa vì như vậy sẽ tăng thêm khó khăn trong việc cứu trợ.
Đoàn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc có thể gặp phải những khu vực có nước và người cần cứu trợ bất cứ lúc nào, mọi người đã mặc sẵn đồ bảo hộ, mang theo bè cứu sinh đã được bơm đầy khí.
Cả đoàn tiến đến một ngôi làng hẻo lánh nhất của Cửu Đấu.
Nơi đây bị lũ lụt không nặng lắm, nước đọng trên mặt đất phần lớn đều đã rút, chỉ còn một số nơi nước sâu nhất cũng không vượt quá cổ chân.
Hầu hết dân làng đều đã kịp thời sơ tán.
Chỉ còn lác đác vài hộ gia đình, vì thấy mực nước không dữ dội, điều kiện không cho phép chạy đi nên lựa chọn ở lại trong làng.
Đồ đạc trong nhà đều đã ngâm nước, nước còn chưa khô. Họ lấy thức ăn, dọn dẹp vài món đồ dùng, rồi ngủ trên mái nhà. Họ tính đợi nước rút rồi sẽ trở về nhà để sinh hoạt như bình thường.
Để giữ an toàn lẫn nhau, vài hộ gia đình ngủ trên những mái nhà gần nhau, chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy nhau, trong lòng cũng sẽ thấy an tâm hơn.
Đội cứu hộ chủ lực khiêng bè cứu sinh đã rời đi, hướng về nơi bị lũ lụt nặng nhất để cứu người.
Tảo Nhi và vài người trong đội y tế ở lại để kiểm tra tình hình nơi đây.
Nước trên mặt đất không quá sâu, họ không chèo bè, Tảo Nhi và các thành viên khác đi bộ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy người dân trên mái nhà.
Nhìn sơ qua tình trạng của họ, Tảo Nhi đã biết ngay là họ đã quá sức chịu đựng, phản ứng đều rất chậm chạp.
Đa phần người dân nằm ngay đơ, số ít thì đờ đẫn mà ôm đầu gối hoặc ngồi xếp bằng.
Cho đến khi các nàng đều đi đến trước mặt họ, thì mới có người nhận ra mà khàn giọng kêu hai tiếng.
Hai tiếng kêu này tựa như đánh thức những người còn lại.
Vài hộ gia đình từ người này đến người kia lần lượt như được sống lại, có hai người vẫn còn yếu mà đã muốn bò xuống dưới.
Đội Tảo Nhi thấy vậy, liền nhanh chóng đưa tay đỡ người dân xuống. Hai người kia lập tức muốn quỳ xuống lạy tạ, nhưng bị những người khác nhanh tay đỡ lại.
Hai người họ khóc lóc, giọng yếu ớt kêu lên:
“Cầu, cầu xin các đại nhân cứu lấy cha của ta!”
“Xin hãy cứu lấy huynh của ta!”
Sau khi hỏi chuyện thì mới biết rằng mặc dù họ đã chuyển lên sống trên mái nhà, nhưng những ngày này thỉnh thoảng cũng có mưa nhỏ, không đến mức c.h.ế.t người, nhưng bên trong lẫn bên ngoài đều rất khó chịu, quần áo và giày vớ chẳng lúc nào được khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-495.html.]
Có người không biết có phải do ngâm nước hay bị lạnh hay không mà đã ngã bệnh.
Giờ đây, hai người này đến đây quỳ xin đều có người thân có bệnh tình đã rất nghiêm trọng, sự xuất hiện của đội Tảo Nhi chẳng khác gì những vị cứu tinh cứu lấy mạng sống của họ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi hiểu rõ tình hình.
Đội y tế nhanh chóng mang theo thuốc men và lương thực để tổ chức giúp đỡ dân chúng.
Trước hết là từng người được khám bệnh.
Nếu có người trán nóng như lửa, liền lập tức cho uống thuốc hạ sốt, không lâu sau cơn sốt đã giảm xuống.
Còn có một người đàn ông trung niên, chắc hẳn là đã ăn phải thức ăn đã ngâm phải nước bẩn mà bị nhiễm khuẩn. Đội y tế sau khi chẩn đoán cũng cho thuốc điều trị.
Từng người được khám qua, đa phần dân chúng đều có vấn đề về đường tiêu hóa, da dẻ cũng bị tổn thương.
Nguyên nhân chính là do lương thực và nước không thể giữ sạch sẽ.
Sau khi xử lý xong các ca bệnh khẩn cấp, đội y tế phát nước điện giải và bánh quy nén cho dân chúng.
Lần này vì là lũ lụt, việc đốt lửa rất khó khăn, họ chỉ mang theo bánh quy, không mang mì gói đưa đến tay của người dân.
Khi bách tính ăn xong, lau nước mắt và dần bình tĩnh lại, Tảo Nhi và đội của nàng ấy liền định dẫn mọi người rời khỏi đây và đến điểm tạm trú mà họ đã chọn sẵn.
Nghe nói phải đi, người dân liền do dự.
Nguyên nhân chính là vì họ cảm thấy mơ hồ và sợ hãi trước tương lai.
Không ai có thể sống nhờ người khác suốt đời.
Nhóm người này sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, đến lúc đó họ vẫn phải tự lo liệu cho bản thân, rời khỏi đây thì sẽ không còn nơi nào để định cư. Họ cũng không có tiền.
Tảo Nhi thấy vậy bèn nói:
“Trong làng, nước tạm thời rút rồi, nhưng cửa sông Sa Hà vẫn chưa được chặn lại, sau này nước vẫn có nguy cơ dâng lên nên vẫn rất nguy hiểm. Gia súc bị c.h.ế.t chìm ở đây đều có mầm bệnh, nước uống cũng không còn được sạch sẽ.”
“Cùng đi với bọn ta, bọn ta cam đoan sẽ chịu trách nhiệm đến cùng cho sự an toàn và cuộc sống của các ngươi.”
Lời nói ấy giống như một viên thuốc an thần.
Cuối cùng người dân cũng bị thuyết phục mà theo họ rời khỏi nơi đây.
Tình hình xung quanh đã như thế này, những nơi gần sông Sa Hà thì lại càng nguy hiểm hơn.
Ở những nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất, nước đục ngầu đã tràn qua những ngôi nhà thấp bé.