Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:30:28
Lượt xem: 5
Sau một hồi trò chuyện, họ lại quay trở về với nhịp sống thường ngày.
Khi ibuprofen tạo nên cơn sốt trong thành, thì sự kiện bán tôm trong bảy ngày cũng chính thức kết thúc.
Việc tôm rời đi đồng nghĩa với việc nguồn hàng mới sắp đến.
Thịnh Quân căng thẳng nhìn chằm chằm vào khu vực thực phẩm tươi sống, nhìn bể nước lớn dưới mí mắt mình biến thành giá rau xanh, trên giá chất đầy những trái đỏ mọng trơn bóng.
“Thì ra là cà chua! Lần này chắc có thể giữ lại để lấy giống rồi đây.” Nàng không kìm được lẩm bẩm.
Hơn nữa, việc để giống cà chua cũng không ảnh hưởng gì đến việc mọi người ăn cả!
A, trứng xào cà chua, tương cà, thịt bò hầm cà chua...
À đúng rồi, nghĩ kỹ lại thì bá tánh trong huyện chắc không xa lạ gì với cà chua, dù sao từ rất lâu trước đây, mọi người đã được thưởng thức món lẩu cà chua do nàng cung cấp rồi!
-
Phía bắc Nha Địa.
Quân Mạc Khước đang bị đánh cho tan tác.
Lúc trước, Thiết Trụ đã lợi dụng những chiếc lương khô và mì ăn liền trong tay để bày ra một cái bẫy, loại lương khô tiện lợi và ngon miệng này quả nhiên đã thu hút sự chú ý của nội gián và quân Mạc Khước.
Tin tức truyền ra ngoài bộ lạc, tên nội gián và quân Mạc Khước háo hức vì lương thực đã nhanh chóng mắc bẫy, chúng không nhịn nổi lòng tham muốn cướp lương thực mà phái một đội quân tinh nhuệ nhảy vào mai phục do Thiết Trụ tỉ mỉ bày ra, sau đó bị tấn công thảm hại.
Khu vực này là nơi hiểm yếu do Thiết Trụ chọn lựa kỹ càng, địa thế không bằng phẳng, khi gặp tấn công thì việc rút lui vô cùng khó khăn.
Khi quân Mạc Khước phát hiện mình đã bị trúng kế, chúng còn chưa kịp hành động thì đã bị một loạt mưa tên đáng sợ đánh cho suy yếu.
Loạt tên này có đủ loại lớn nhỏ.
Những mũi lớn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người trong một phát, mũi nhỏ cũng có thể xuyên qua tay chân hoặc b.ắ.n c.h.ế.t ngựa, khiến kẻ địch mất khả năng chiến đấu.
Không rõ hiểu những mũi tên đó làm từ thứ quỷ quái gì, mà lại có thể xuyên thủng bộ áo giáp ưu việt nhất trên người quân Mạc Khước, khiến cho lớp phòng hộ trở nên vô dụng!
Là một đội quân tinh nhuệ từng chinh chiến nhiều trận, quân Mạc Khước cũng có chút bản lĩnh. Bọn chúng không vì thế mà mất hết tinh thần, vẫn tìm cách rút lui, đồng thời không quên tìm cơ hội phản công.
Đáng tiếc, rất nhanh sau đó sau đó bọn chúng phát hiện kỵ binh và bộ binh của đối phương đang cầm những thanh trường đao kỳ lạ xông tới, trạng thái như thể vừa được bơm cho một loại thuốc kích thích nào đó, đánh cho quân Mạc Khước không còn chút khả năng chống trả!
Lần này, quân Mặc Khước hoàn toàn bị đánh bại ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-482.html.]
Hơn nửa quân số gần như đều bỏ mạng tại nơi này, thậm chí không một ai có thể thoát ra ngoài để báo tin.
—— Tất cả kẻ đào tẩu đều bị những mũi tên uy lực b.ắ.n hạ, không có ngoại lệ.
Chẳng bao lâu sau, trận chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Đây có lẽ là trận giao tranh ngắn nhất kể từ khi hai bên đụng độ, cũng là trận chênh lệch sức mạnh lớn nhất.
Phương Quân do Thiết Trụ mang tới đã cùng các chiến binh của Cách La sát cánh chiến đấu với nhau, từ đó tình chiến hữu giữa hai quân ngày càng bền chặt hơn.
Tuy nhiên, cũng có một tin xấu.
Vì trận chiến này diễn ra quá dễ dàng nên hiệu quả rèn luyện binh sĩ đã không được như Thiết Trụ tưởng tượng.
Thậm chí mọi người còn chưa kịp làm nóng người, trận chiến đã kết thúc, không tích lũy được nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Thiết Trụ cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng đám người Cách La lại rất phấn khích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cả đám người vây quanh hò reo ăn mừng.
“Các ngươi đều là những chiến binh xứng đáng! Này Thiết Trụ, kế hoạch tuyệt vời của ngươi đã giúp chúng ta tiêu diệt quân tinh nhuệ của Mạc Khước với tổn thất rất nhỏ, chuyện này thật chưa từng có!”
Cách La không kìm được mà hét lên: “Còn nữa, những chiếc nút áo đó đúng là rất hữu dụng, có thể giúp mọi người tập trung hơn vào chiến trận. Ngươi nói rất đúng, chi tiết nhỏ chính là điều vô cùng quan trọng!”
“Về chuyện cái nút áo là nhờ vào hành động nhanh chóng của thủ lĩnh Cách La mà thôi. Kế hoạch của ta cũng chẳng có gì đặc biệt, tất cả đều nhờ vào các dũng sĩ của bộ lạc các ngươi thực hiện thì mới đạt được kết quả tốt như vậy.” Thiết Trụ khiêm tốn đáp.
Hai người lại tâng bốc nhau qua lại vài câu, cuối cùng mới thỏa mãn.
Nói xong chuyện nọ chuyện kia.
Cách La nghiêm túc nói với Thiết Trụ: “Đúng rồi, theo những động thái của quân Mạc Khước trước đây, ta đã lần ra dấu vết của nội gián trong hàng ngũ chúng ta.”
“Tình hình tệ hơn ta nghĩ. Ban đầu ta cứ tưởng chỉ vài con chuột lớn phá hoại nồi cơm, không ngờ ít nhất một nửa người trong bộ lạc Đồng La đã đầu hàng quân Mạc Khước. Trước đó cũng chính bọn chúng đã giở trò. Còn nữa, phía tây câu kết với bọn chúng lại là bộ lạc Sa Di…”
Nhắc đến Sa Di, vẻ mặt của Cách La có chút kỳ lạ.
Thiết Trụ nhạy bén hỏi: “Bộ lạc Sa Di đó có gì không ổn à?”
Cách La nhíu mày: “Đúng là rất kỳ lạ. Ta nhớ sau khi thủ lĩnh cũ của Sa Di qua đời, người kế vị là một kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Những việc làm cùng Mạc Khước không giống với khả năng của hắn ta.”
Không phải Cách La xem thường vị thủ lĩnh mới đó, hơn nữa người đó cũng chẳng phải loại người giả heo ăn thịt hổ gì.
Trước kia, bộ tộc Sư Kết và bộ lạc Sa Di từng thân thiết, hai bên đã giao hảo trong thời gian dài, hiểu rõ lẫn nhau.
Cách La dám khẳng định, vị tiểu thủ lĩnh đó thực sự là một con heo chính hiệu, không hề có khả năng ẩn giấu chút tài năng nào!