Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:30:02
Lượt xem: 10
Sau khi Bình Trạch, Hưng Hòa và Miên Sùng được nhập lại thành một khu vực chung thì mọi người có thể đi lại tự do qua ba nơi này mà không bị cản trở.
Đợi đến khi đường xá dần dần được sửa xong thì xe ngựa đặc biệt dùng chở khách cũng được hoạt động. Việc di chuyển giữa ba nơi trở nên rất thuận tiện.
Trước đây, không biết vì sao Hưng Hòa và Miên Sùng lại bị kiểm soát rất chặt. Người ngoài không dễ vào được, người bên trong chỉ khi có phép mới được ra. Trông có vẻ rất bí ẩn.
Bây giờ, có thể được vào Miên Sùng và Hưng Hòa tham qua, diện mạo thật sự của hai huyện này cuối cùng cũng lộ ra trước mắt dân chúng Bình Trạch. Quả là mở mang tầm mắt.
Trong thành có thể dễ dàng nhìn thấy xe đạp khắp nơi. Còn có rất nhiều nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ và tiện lợi để sử dụng. Các con đường ở đây thậm chí không có bất kỳ vết bẩn nào. Nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui!
Nhiều món ăn ngon tỏa hương thơm ngào ngạt, giá cả lại rẻ, cũng rất vừa miệng. Các cửa hàng phúc lợi đầy ắp những vật phẩm mới lạ mà họ chưa từng thấy hoặc nghe nói đến!
Ở đây, việc khám bệnh và trẻ em đi học lại hoàn toàn không tốn tiền!!
Trời ơi, trước đây mọi người nghĩ mình sống cũng không tệ lắm. Bây giờ so sánh mới phát hiện, rốt cuộc người dân Hưng Hòa đã bí mật sống những ngày tháng tốt đẹp như thế nào!
Chỉ cần nhìn vào những thứ mà người ta mặc và dùng trên đường. Thứ nào cũng khác biệt. Hơn nữa ai nấy đều tràn đầy tự tin và tinh thần phấn chấn. Người dân Bình Trạch đi trên đường cũng dần dần cảm thấy ngượng ngùng. Cứ như mình đang bước vào Kinh Thành nên phải rụt rè, cẩn thận.
Những người đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng của Hưng Hòa, sau khi trở về thành đã kể chuyện suốt ba ngày ba đêm vẫn không chán.
“Nghe các chủ sự nói, sau này Bình Trạch chúng ta cũng sẽ trở thành một nơi tốt đẹp như vậy!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lần này chúng ta coi như là trong họa có phúc!”
“Ta định nghỉ việc, sang bên đó làm việc ở xưởng mới xây. Bên đó đãi ngộ tốt, còn có các loại trợ cấp. Chắc chắn sẽ giúp chúng ta có cuộc sống tốt hơn.”
Cảnh tượng ở Hưng Hòa khiến Đan Xuân - người bị đẩy vào xưởng lao động cũng phải kinh ngạc không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-467.html.]
Hiện giờ, ông ta đã biết rằng Trình Thuận đang làm việc cho một nhân vật lớn đến mức nào.
Dù ông ta có ngu đến đâu thì cũng có thể nhìn ra rằng Miên Sùng và Hưng Hòa tuyệt đối không phải đang làm những chuyện nhỏ nhặt. Nơi này chắc chắn chứa đựng tham vọng rất lớn!
Có tham vọng và có thực lực. Đan Xuân nghĩ rằng có lẽ đám người này sẽ thật sự làm nên chuyện lớn.
Điều này đối với Bình Trạch là một điều tốt. Đối với ông ta cũng không hẳn là chuyện xấu.
Điều duy nhất khiến ông ta đau đớn là:
“Đáng tiếc thay, lúc đầu sao nhân vật lớn đó không bắt đầu từ Bình Trạch chứ. Nếu không giờ này chắc chắn ta cũng có thể như Trình Thuận mà sống oai hùng rồi. Haiz, đúng là vận khí không tốt, không gặp đúng thời rồi!”
Sau khi thu nhận Bình Trạch và đám cướp, Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy như ý nguyện mà có được rất nhiều người có thể sử dụng.
Sự phát triển của Bình Trạch dần dần đi vào quỹ đạo.
Ở một phía khác.
Cuối cùng Thiết Trụ cũng nhận được đồ từ Hưng Hòa gửi đến.
Sờ vào vũ khí tinh xảo, Thiết Trụ không khỏi cảm thán: “Huyện mình phát triển nhanh thật. Quả đúng là mỗi ngày một khác. Từ lúc ta rời đi đến giờ, vậy mà lại có thêm nhiều thứ lợi hại chưa từng thấy.”
Sự hỗ trợ mà Hưng Hòa gửi tới nhanh hơn dự đoán của hắn ta. Đồ đạc cũng toàn là chất lượng thượng thừa. Điều này khiến Thiết Trụ có thêm vô vàn sự tự tin.
Xem xét xong trang bị, hắn ta lại mở lá thư đi kèm theo.
Đọc xong nội dung trong thư, cầm chặt tấm thẻ mua hàng quý giá, Thiết Trụ dụi mắt thật mạnh. Suýt nữa thì nghĩ mình đọc nhầm.
“Pháp lực của Phương Tiên Nhi lại tăng mạnh, có thể biến ra một ma thuật ở khu vực của dân tộc Hồi Hột. Có thể lấy ra đồ ăn và vật dụng hàng ngày??”