Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-11-11 05:55:52
Lượt xem: 6
Ở lại y quán một khoảng thời gian, Thịnh Quân đã giải quyết thêm được rất nhiều vấn đề.
Có rượu cồn rồi, lại có chiết xuất kali hydroxit từ tro thực vật và kết hợp với dung dịch iodine có tính kích ứng nhẹ hơn nên cũng có thể được đưa vào để điều chế.
Sau đó, nàng còn giúp dân chúng xử lý hết đám giun đũa trong dạ dày.
Trước khi Tảo Nhi và mọi người vào thành thì dân chúng trong thành không có thói quen uống nước đun sôi. Dù sao thì nấu nước cũng cần đốt lửa, mà đốt thì phải tốn củi. Mà đa số mọi người không có điều kiện như vậy nên thường chỉ là múc nước lạnh rồi uống trực tiếp.
Còn Tảo Nhi và mọi người vì có Thịnh Quân nên tất cả đều rất chú ý đến vấn đề vệ sinh. Từ khi còn ở trong núi mọi người đã hình thành thói quen uống nước đun sôi.
Sau khi vào trong thành, họ cũng phổ biến cho mọi người cách làm này.
Bây giờ lại có than tổ ong và bếp than nên dân chúng rất sẵn lòng uống nước nóng.
Tuy nhiên, vì đã uống nước lã trong một khoảng thời gian dài nên hầu hết trong bụng ai đều cũng có giun đũa.
Một ngày nọ, Thịnh Quân vô tình nhìn thấy y quán tiếp nhận một bệnh nhi bị đau bụng và sụt cân mà lại không tìm được nguyên nhân của căn bệnh này nên nàng chợt nghĩ đến khả năng là có giun đũa.
Vì vậy, nàng đã đưa ra một phương thuốc Trung y hiện đại trị giun, để cho Thu Nương và mọi người phối thuốc. Rất nhanh bọn họ đã sắp xếp cho toàn bộ dân chúng trong thành uống thuốc tẩy giun.
Uống thuốc gì chắc chắn cũng sẽ đắng.
Một số người dân khỏe mạnh trong thành có phần phản kháng, cứ nghĩ rằng cơ thể mình không có vấn đề. Bọn họ nghĩ rằng mình chắc chắn không có giun, hoàn toàn không cần phải uống loại thuốc này.
Khi đến nơi tổ chức uống thuốc giun, họ cứ chần chừ rồi kéo dài thời gian.
Đúng lúc đó, bên thợ thủ công đã làm được hai chiếc kính hiển vi quang học đơn giản.
Họ lấy một tấm kính mỏng, nhỏ vài giọt nước lã lên đó rồi đặt dưới kính hiển vi. Có thể nhìn thấy rõ ràng trong những giọt nước đó có sinh vật đang chuyển động.
Mặc dù đó không phải giun đũa nhưng cũng đủ để những người chống đối việc uống thuốc cũng phải khiếp sợ. Sau đó không còn ai dám trì hoãn, mọi người đều tranh nhau đến để uống thuốc tẩy giun.
Sau đó, mọi người quả nhiên phát hiện ra trong bụng có giun đũa ẩn náu, từ đó mọi người hoàn toàn tin phục đối với Phương Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-417.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai chiếc kính hiển vi quang học có đóng góp to lớn cũng có phần thú vị.
Trước đó, sau khi chế tạo ra kính viễn vọng, những người thợ thủ công đã tập trung vào việc cải tiến chức năng của nó. Trong giai đoạn này, họ cũng đang cố gắng chế tạo những vật dụng khác, chẳng hạn như những chiếc gương có thể dùng để nhìn vào.
Muốn biến kính thành gương sẽ có hai cách: một là sử dụng phản ứng tráng bạc, nhưng trước mắt cách này vẫn còn hơi khó đối với những người thợ thủ công.
Vì vậy họ chọn cách thứ hai, đó là sử dụng thủy ngân và quặng nhôm làm nguyên liệu chế tạo gương có đáy bằng nhôm.
Không lâu sau, họ đã thành công làm ra một thành phẩm là một chiếc gương nhỏ.
Mặc dù đã biết trước độ rõ nét của chiếc gương này rất đáng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy thực tế thì những người thợ thủ công vẫn bị đứng hình.
Chiếc gương kính này rõ nét hơn tưởng tượng gấp trăm lần. Những chiếc gương đồng mà mọi người thường dùng là không thể nào so sánh được!
Khác với những hình ảnh mờ nhạt phản chiếu trên gương đồng hay mặt nước trước kia. Đây là lần đầu tiên mọi người có thể nhìn rõ khuôn mặt thật của chính mình.
Thậm chí ngay cả những nốt ruồi nhỏ trên mặt hay những tia m.á.u đỏ hiện lên trên má, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chẳng bao lâu sau, tin tức về chiếc gương quý giá có thể nhìn rõ khuôn mặt này đã nhanh chóng lan truyền trong thành.
Hiệu quả của nó được thổi phồng lên trời không có, đất không có, đó như kỳ tích của tiên nhân. Còn có người nói đó là kỹ thuật do Phương Quân mang xuống khi hạ phàm rằng trên thiên đình, các vị thần tiên đều sử dụng những chiếc gương như thế này.
Nhiều người nghe tin, sau giờ làm đều đến lò rèn ngó nghiêng, muốn tìm hiểu thực hư câu chuyện.
Tảo Nhi và mọi người thấy dân chúng tò mò, bèn nhờ thợ thủ công làm thêm hai tấm gương soi nửa thân, khảm thêm viền đá, đặt ở trong thành làm đồ vật trang trí.
Rất nhanh, trước hai tấm gương đá đã chật kín người. Ai cũng muốn soi mặt mình. Hễ rảnh là lại ra xếp hàng đứng trước gương đá.
“Thì ra ta đẹp thế này sao!”
“Ủa, sao trên đầu mũi ta lại có nhiều đốm đen thế này?”
“Ái chà, tiêu rồi, sao mắt của ta lại một bên to một bên nhỏ thế này? Cái này có chữa được không!”
“Hừ, trước đây ta nói mà ngươi không tin, giờ tự nhìn thấy rồi chứ! À này, ngươi soi xong chưa? Đến lượt người khác rồi đấy!"