Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 378
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:43:16
Lượt xem: 11
Dưới sự thúc đẩy của Kế hoạch Bông ấm áp, bên Thịnh Quân cũng mở khóa một thành tích đặc biệt mới— “Bước đầu về xóa nạn mù chữ”.
Điều kiện cụ thể để đạt được là có hơn một ngàn người biết được ít nhất năm mươi chữ dưới ảnh hưởng của nàng.
Tham khảo nội dung thành tích lần trước, Thịnh Quân suy đoán hẳn là lần này có thể nhận được phần thưởng sách giáo khoa trung học.
Từ tài liệu giảng dạy tiểu học lúc trước, nhóm Tảo Nhi đã sớm hiểu được ngữ văn và toán học, cũng biết hát hơn phân nửa các bài hát dạy trong lớp âm nhạc, chỉ còn lại lớp thường thức là đang không ngừng củng cố học tập.
Chưa kể là, nội dung chương trình học tiểu học này rất thiết thực, đủ để ứng phó hầu hết các tình huống trong cuộc sống.
Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước trong việc thúc đẩy khoa học kỹ thuật và phát triển đời sống thì nội dung tiểu học thôi vẫn là chưa đủ.
Vừa nghĩ, Thịnh Quân vừa mở phần thưởng thành tích.
Điều làm nàng kinh ngạc chính là thế mà phần thưởng lần này không phải là sách giáo khoa mà nhận được một hàng hóa có số lần sử dụng giới hạn — Lều vải dã ngoại (bản chống lạnh giữ ấm không thấm nước).
Từ tên thì thấy hẳn là chức năng cũng khá đầy đủ, chất liệu được sử dụng cũng không tệ.
Thịnh Quân bấm mở xem chi tiết, phát hiện đây là một cái lều gấp quân đội hiện đại màu xanh, nhìn kiểu dáng cũng vô cùng quen mắt, rất bình thường.
Lều vải có sức chứa rất lớn, mỗi lều đều có thể đủ cho mười người nghỉ ngơi, còn kèm theo mười cái túi ngủ đơn giản.
Tuy rằng số lượng có hạn, nhưng cũng có một ngàn cái, tính ra tổng cộng có thể chứa mười ngàn người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cần nhiều lều vải như vậy làm gì, tất cả người của huyện Hưng Hòa cộng lại cũng không được nhiều người như vậy, vốn dĩ cũng không dùng hết!
Thịnh Quân có chút không hiểu.
Có điều, xem xét đến chức năng phân tích phỏng đoán có thể tồn tại của hệ thống, chắc chắn những lều vải này không thể xuất hiện một cách vô duyên vô cớ.
Chẳng lẽ, sau này sẽ có rất nhiều dân chạy nạn chạy tới huyện thành, lều vải có thể dùng để cho họ ở?
Hay là đang nhắc nhở các nàng ấy sắp hành binh đánh trận, món đồ này vừa vặn có thể dùng để cắm trại ngủ trên đường?
Hình như vẫn là suy đoán đầu tiên đáng tin hơn một chút, dù sao phía các nàng ấy cũng không có nhiều người để hành binh đánh giặc như vậy.
Nhất thời Thịnh Quân không nghĩ ra được, thế là quay qua nói chuyện hàng hóa mới với Lý bà tử, lại dặn dò các nàng gần đây nhớ chú ý nhiều hơn, bao gồm cả vấn đề an toàn và chuyện sinh hoạt hàng ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-378.html.]
Mọi người nghe xong đều rất để ý.
Một ngàn lều vải đều được lấy ra, lần lượt vận chuyển đến trong huyện thành.
Tạm thời trong thành không dùng được bao nhiêu, nhóm Tảo Nhi chỉ lấy một số nhỏ ra dùng thử, đóng ở khu vực sửa chữa tường thành, cung cấp một địa điểm nghỉ trưa cho dân chúng làm công.
Túi ngủ thì đồng bộ không phát ra, tất cả lều vải còn lại cũng được cất đi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chẳng biết vì sao, mùa đông năm nay vô cùng rét lạnh, gần đây còn có tuyết rơi.
Có lều vải ấm áp, dân chúng không cần bôn ba qua lại trong gió tuyết, đều được nghỉ ngơi rất tốt.
Mọi người khen không dứt miệng về cái lều xanh nhỏ ấm áp thần kỳ này.
Chỉ cảm thấy đội ngũ của Phương Quân vô cùng thông minh, giống như đang giấu một cái túi thần kỳ vậy, bảo bối gì cũng có thể lấy ra.
Nhóm Tảo Nhi thì thường xuyên để ý tình hình thời tiết, sợ tuyết càng rơi càng lớn, không tới hai ngày mà hoạt động bên tường thành đã phải ngừng lại, bắt đầu công tác thống kê tình hình nhà ở của bách tính trong thành.
Nếu như nóc nhà ai không chắc chắn, khi tuyết rơi nhiều có nguy cơ sụp đổ thì có thể báo cáo, các nàng ấy sẽ lập tức phái người qua gia cố.
Vốn dĩ dân chúng được ăn no mặc ấm ở trong huyện thành cũng rất nhiệt tình làm việc. Lúc này vừa nghe tin được gia cố phòng ốc nhà mình, sức mạnh trên người cũng sắp tràn ra rồi!
Vì thế, tiến độ gia cố nhà cửa nhanh đến bất ngờ.
Cứ như ông trời đã sắp đặt vậy.
Sau khi sửa chữa xong căn nhà có nguy cơ sập đổ cuối cùng trong thành, tuyết rơi xuống đầy trời.
Một vùng trắng xóa giữa trời đất.
Ngay khi gió thổi qua, bông tuyết này nối tiếp bông tuyết kia bám vào lông mày và lông mi, bám chặt không tan, làm cho người ta ngay cả mắt cũng không mở ra được, nhẹ nhàng chà xát một cái là nước lạnh như băng.
Nhóm Tảo Nhi vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Phương Tiên Nhi, đều rất chú ý tình huống trong thành, sợ xảy ra chuyện.
Tuyết đọng mỗi ngày đều phải được dọn đi để tránh cho đường bị đóng băng trơn trượt, khiến người ta trượt ngã.
Mỗi ngày khi làm việc, họ cũng sẽ đun sôi đường, nước và muối để làm ấm người, bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Trong việc ăn uống lại càng chuẩn bị đầy đủ hơn.
Thậm chí, gần đây các nàng ấy còn lấy không ít viên nước lẩu ra, thỉnh thoảng nấu cùng cháo làm thành món cháo lẩu, tăng thêm lượng cơm cho mọi người.