Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 366
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:42:56
Lượt xem: 6
Các thị vệ vội vàng vây quanh, Vi Thập Bát cũng bước đến, nghe lang trung nói: “… Về bệnh sởi này, ta không có cách nào giúp ngài ấy nhanh chóng khỏi bệnh. Chỉ có thể chú ý đến chế độ ăn uống, đừng để ngài ấy tiếp xúc với gió và nước, từ từ điều dưỡng.”
“Đúng rồi, không được ăn hoành hành giới sĩ kia nữa, huyện lệnh không thể ăn được mấy món hải sản này.”
Gia đinh lo lắng hỏi: “Có thật là do thức ăn không? Trước kia đại nhân nhà ta vẫn ăn cá tôm bình thường mà, sao tự nhiên lại bị dị ứng?”
Lang trung lắc đầu: “Có lẽ ngài ấy không thể ăn được hoành hành giới sĩ này. Tuy nhiên, cho dù trước đây ngài ấy có thể ăn được cá tôm thì bây giờ cũng nên kiêng nhé.”
Gia đinh thở dài rồi đồng ý.
Nói xong, hai người không nói gì nữa, im lặng đứng nhìn nhau.
Mặc dù tạm thời huyện lệnh không gặp nguy hiểm, nhưng lang trung cũng không thể trực tiếp rời đi, phải ở lại đây một thời gian để kịp thời ứng phó với những tình huống có thể xảy ra.
Xung quanh, mọi người trong phủ đều lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Huyện lệnh bị bệnh sởi.
Không chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh mà còn phải tránh gió và nước. Lang trung đã nói bệnh này phải trị rất lâu mới khỏi.
Xem ra trong một thời gian dài sắp tới, huyện lệnh sẽ không thể tiếp khách.
Còn có một vài công việc chưa giải quyết xong nữa chứ.
Đột nhiên đội trưởng đội thị vệ nghĩ tới điều gì đó, quay lại hỏi Vi Thập Bát: “Ngươi vừa nói có một phương thuốc rất tốt mà, công dụng cụ thể của nó là gì?”
Vi Thập Bát cười nói: “Trùng hợp là nó có thể giúp khỏi bệnh sởi nhanh hơn thôi.”
Thị vệ ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”
Đúng lúc đó Thiết Trụ và Vi Bình An bưng bát thuốc đến, Vi Thập Bát nhanh chóng cầm lấy, đưa cho thị vệ để họ kiểm tra rồi tự rót ra một bát nhỏ khác.
“Vì hồi nãy bọn ta lo lắng cho an nguy của huyện lệnh quá nên đã đi sắc thuốc luôn, nếu có thể giúp đỡ thì tốt, không dùng được cũng không sao. Ngài mang bát thuốc này vào cho đại nhân đi.”
Ông ấy nói: “Đương nhiên, nếu không vội, ta có thể đưa đơn thuốc cho ngài để ngài tự đi bốc và sắc thuốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-366.html.]
Khi thị vệ thấy bát thuốc đã được chuẩn bị sẵn, thầm nghĩ những người này cũng rất tinh ý.
Họ có thể không cần dùng thuốc này, nhưng có thể sử dụng mà không phải chờ đợi, như vậy cũng rất tốt.
Hắn ta gọi lang trung đến xem thuốc.
Lang trung rót một ít thuốc ra cẩn thận nếm thử, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thị vệ cảnh giác hỏi: “Thuốc này có gì không ổn à?”
Lang trung lắc đầu, vuốt râu nói: “Không có gì, chỉ là ta có vài câu hỏi, muốn hỏi hai vị khách quý này.”
“Hai vị có biết công thức của phương thuốc này không? Nếu không phải công thức bí mật, có thể cho ta biết một chút được không?”
Vi Thập Bát lập tức nhìn về phía Thiết Trụ.
Thiết Trụ vội vàng nói: “Được chứ. Thuốc này cũng không có gì bí mật, thành phần cũng rất đơn giản, chỉ có một vài thứ. Ngũ vị tử, sài hồ…”
Phương Tiên Nhi đã từng nói, không cần thiết phải giữ kín tri thức. Càng nhiều người biết, càng dễ phát huy tác dụng.
Những người bị dị ứng nặng có thể được cứu sống nếu dùng thuốc. Bằng cách này có thể cứu sống rất nhiều người.
Một khi đã như vậy thì cũng có thể nói cho vị lang trung này biết, đối phương phải khám bệnh cho nhiều người, nói không chừng sẽ có ích.
Lang trung rất ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Thiết Trụ, nói: “Quả nhiên là như thế. Ta cũng có nếm được mấy vị thuốc trong đó, hóa ra không phải là ảo giác. Lưỡi của ta cũng còn khá có ích.”
“Mặc dù phương thuốc này đơn giản, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới. Hình như một số dược liệu trong đó không có ở Bắc địa… Nếu thuốc thật sự có tác dụng, có lẽ nó đến từ tay của những lang trung nổi tiếng đã đi từ Nam ra Bắc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe lang trung nói vậy, thị vệ mới yên tâm hẳn, nhanh chóng sai người mang thuốc vào cho huyện lệnh uống.
Sau khi sắp xếp xong, hắn ta quay đầu nhìn nhóm Thiết Trụ: “Bệnh sởi rất khó chữa, cho dù đã uống thuốc thì có thể ngày mai mới phát huy công dụng. Mấy ngày tới mong ba vị hãy ở tạm trong phủ.”
Thiết Trụ sửa lại: “Đại nhân, khoảng một hai giờ nữa thuốc này sẽ có tác dụng.”
Hắn ta không nói sẽ không ở lại.
Dù bát thuốc sắc này có tác dụng nhanh đến cỡ nào, cũng phải ở lại cho người ta yên tâm.
Dù thế nào đi nữa cũng phải ở lại hai ngày.