Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:42:39
Lượt xem: 13
Vi Thập Bát gật đầu hiểu: “Không sao, gần đây mọi người đều rất bận, mọi người trong thôn ta cũng vô cùng bận rộn, hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh hơn. Nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện này, ta cũng không phiền mọi người phải đến đây.”
Ông ấy dừng một chút rồi nói: “Thiết Trụ, chúng ta ở đây cũng không phải người ngoài, ta cũng không muốn hàn huyên gì. Cháu cứ nói thẳng đi, mấy người Tảo Nhi bên kia nghĩ gì?”
Thiết Trụ mở miệng: “Vi thúc, trước tiên ta hỏi thúc một câu, đối với huyện lệnh này, thúc hiểu rõ mấy phần?”
Vi Thập Bát suy tư nói: “Không quá rõ.”
“Vị huyện lệnh này họ Đại, dáng vẻ đứng đắn, bình thường cũng không xuất hiện nhiều lắm. Ta tình cờ gặp được hai lần, chỉ cảm thấy ông ta gầy đến bất thường. Đi đường luôn kèm theo tiếng ho như có bệnh gì. Lời nói khó nghe, không giống người có mệnh trường thọ.”
“Tuy nhiên, từ thông tin của ta, ông ta cũng không phải loại người hoang dâm hủ bại... Ta chỉ sợ rằng ông ta che giấu sâu, không để lộ bất cứ sơ hở nào. Nhưng đề phòng là không bao giờ thừa, chúng ta vẫn phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
Thiết Trụ gật đầu, nói: “Bọn ta cũng nghĩ như vậy. Thực ra, dù thúc hiểu ông ta đến đâu thì cũng không thể dễ dàng tin bất cứ chuyện gì từ miệng người khác, tất cả những gì tận mắt thấy mới coi là thật.”
“Nghĩ đến khi chúng ta đi dự tiệc, nếu vị huyện lệnh họ Đại này muốn chỗ tốt thì cũng phải chờ sau khi kết thúc tiệc mừng thọ mới có thể tìm chúng ta nói chuyện.”
“Vì thế chúng ta có thể nhân lúc tặng quà mừng thọ mà thử xem vị huyện lệnh này có nhân phẩm như nào. Tuỳ theo biểu hiện của ông ta mà tìm cách ứng phó sau.”
Vi Thập Bát tò mò hỏi: “Cháu nói thực hiện từ việc dâng lễ vật, cụ thể là cách gì?”
Thiết Trụ cười nói: “Bước đầu tiên của chúng ta là lấy một bức tượng gỗ ra. Hàm ý trong đó khá phức tạp, vừa có ý là cuộc sống nhân dân khó khăn, đồng thời cũng có cách hiểu khác là trên trời rơi xuống một miếng bánh, xem xem ông ta hiểu theo nghĩa nào là có thể hiểu được chín phần mười suy nghĩ của ông ta.”
“Nếu trong lòng ông ta có dân chúng thì người này thích hợp để chúng ta giao thiệp. Lúc đó chúng ta ở lại đến cuối bữa tiệc, đưa biện pháp tăng gia sản xuất kia cho ông ta. Cũng có thể hợp tác về mảng dầu Nguyên Bảo và dầu đậu nành, mở rộng quy mô, cũng có thể thuyết phục ông ta dùng lợi nhuận đó để cải thiện đời sống của nhân dân…”
“Nếu trong mắt ông ta chỉ thấy lợi ích thì chúng ta trực tiếp đưa sản nghiệp làm dầu cho ông ta.”
Vi Thập Bát nghe vậy kinh hãi nói: “Trực tiếp đưa cho ông ta? Vì sao ông ta không quan tâm cuộc sống người dân mà có thể trực tiếp lấy chỗ tốt?”
Thiết Trụ cụp mắt nở nụ cười: “Vi thúc cứ tin ta đi, chắc chắn ông ta không có quả ngon để ăn. Chúng ta cứ làm như vậy, chỉ cần thức thời chút, tránh cho đối phương chó cùng rứt giậu. Đúng rồi, ta đảm bảo với thúc, cho dù như thế nào cũng sẽ không để người dân thôn Nguyên Bảo chịu thiệt, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho các thúc con đường làm giàu mới.”
Nếu như là kẻ tiểu nhân, giao thiệp lâu dài cùng đối phương cũng quá nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-356.html.]
Vẫn là lấy đồ vật chặn đứt miệng đối phương trong một lần, che mắt đối phương.
Đợi bọn họ phát triển huyện thành bên này rồi âm thầm ra tay, giải quyết triệt để mọi chuyện là ổn thỏa nhất…
Có điều, theo tác phong cai quản đất của Phụng Vương, nếu như bọn họ giao đồ ra, cũng không phải chỉ có huyện lệnh được lợi, đoán chừng ông ta cũng không giữ riêng mình mà sẽ làm ra việc gì đó.
Cây Nguyên Bảo ở xung quanh thị trấn không thiếu, ép dầu cũng là việc cần nhiều nhân lực. Dân chúng trong huyện, thậm chí là dân chúng Phụng Thành đều có thể làm việc này tăng nguồn thu nhập.
Nói đến đây, lúc trước khi các nàng ấy thảo luận ở trong thành cũng đã bàn qua chuyện này.
Rất nhiều biện pháp đều là do Tảo Nhi đề xuất.
Lúc đó có người không rõ hỏi, nàng ấy nói, Phụng Thành bên này là địa bàn của Phụng Vương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như ngày sau các nàng ấy phát triển, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với Phụng Vương.
Hai cách này, dù là cách nào cũng đều có thể giúp đỡ dân chúng Phụng Thành.
Đây không phải là giúp đối phương đặt nền móng thuận tiện củng cố sự thống trị của Phụng Vương sao?
Tảo Nhi lại nói, dù là dân chúng ở tòa thành nào, sớm muộn cũng sẽ nhận được sự che chở của Phương Tiên Nhi.
Nhìn về xa hơn, dân chúng khắp thiên hạ đều sẽ trở thành người mình.
Chuyện họ đang làm không phải giúp đỡ Phụng Vương.
Chuyện bây giờ mà họ làm đều là góp một viên gạch vì tâm nguyện của Phương Tiên Nhi.
Việc tranh quyền, từ đầu đến cuối chiếm địa bàn không phải để thỏa mãn dục vọng cá nhân mà là muốn dân chúng trải qua cuộc sống tốt hơn, cùng nhau gây dựng một Đại Đồng thịnh cảnh.
Số tiền kiếm được khi vào thành, bọn họ chưa từng dùng cho mình.
Tảo Nhi nói: “Hơn thế nữa, chúng ta nên tự tin mới đúng. Nhất định phải tin rằng dù dân chúng bên ngoài sống tốt như thế nào, đi đến chỗ của chúng ta nhất định sẽ càng tốt hơn.”
“Chúng ta đang làm chuyện tốt đẹp nhất, vì thế đừng lấy cái kém của người khác để tôn lên cái tốt của chúng ta. Cũng đừng thờ ơ lạnh nhạt với những dân chúng chịu đói khổ, sau đó mới có thể đứng ra làm người cứu thế.”