Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 345

Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:40
Lượt xem: 13

Cũng có người nghe xong, trong lòng dấy lên một khát vọng mãnh liệt: “Mẹ, người có nghe thấy không? Nếu trở thành trưởng nhóm lao động, hoàn thành tốt công việc thì sẽ có được thức ăn ngon hơn và nhiều vật dụng hơn, con nhất định phải làm trưởng nhóm!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng bàn luận phấn khởi vang lên không ngớt.

Tảo Nhi cũng bị cảm xúc của mọi người lan tỏa, mỉm cười nói: “Vì đây là lần đầu tiên chúng ta làm những việc này, có thể sẽ có một vài chỗ chưa hoàn thiện, sau này mọi người cùng cố gắng nhé. Nếu có gì chưa đủ, hoan nghênh mọi người đóng góp ý kiến, ta nhất định sẽ tiếp thu ý kiến đóng góp.”

Phương Tiên Nhi nói rằng tầm nhìn của một người có hạn, chỉ khi có nhiều đôi mắt cùng nhìn mới có thể thấy được cảnh sắc toàn diện. Các nàng ấy luôn ghi nhớ điều này trong lòng.

Các hệ thống công việc cũng đã được thông báo xong.

Đây là buổi động viên cuối cùng trước khi bắt đầu công việc và dường như kết quả còn tốt hơn họ tưởng tượng

Tạm thời những việc liên quan đến người dân chỉ có vậy, từ ngày mai, mọi thứ sẽ được triển khai theo kế hoạch.

Về phía họ thì vẫn còn một số việc khác cần phải làm.

Cần phải sắp xếp các chương trình học cho Thạch thúc và những phú hộ khác, bao gồm các lớp văn hóa và kiến thức cơ bản, nếu không thì sau này sẽ khó mà triển khai công việc được, do tư tưởng và tầm nhìn không đồng nhất.

Hơn nữa sau khi dạy cho họ xong, mới có thể truyền lại cho nhiều người hơn, từ một truyền mười, mười truyền trăm, để dạy cho càng nhiều người dân.

Vì trong thành có nhiều việc phải làm nên việc học được sắp xếp vào sau bữa trưa và bữa tối. Sau khi ăn no không thể làm việc ngay lập tức, nên nghe giảng học tập cũng là cách để tiêu cơm.

Hôm nay, Hạnh Nhi và Thúy Thúy cũng được đón ra khỏi núi, bồn chồn lo lắng trở thành những cô giáo nhỏ cho mọi người.

Chỉ để hai đứa trẻ dạy cho nhiều người như vậy thì thực sự không yên tâm nên Tảo Nhi đã tìm Chung Tứ, nhờ hắn ta cùng tham gia lớp học, hỗ trợ giảng dạy, thỉnh thoảng có thể bổ sung thêm một số kiến thức.

Trước đây hắn ta đã từng dạy học cho mọi người, bây giờ cũng xem như quay lại với nghề cũ của mình.

Nghe ý định của Tảo Nhi, Chung Tứ - người dạo gần đây luôn bận rộn với công việc bất đắc dĩ nói: “Tảo cô nương. Viên gạch này dùng vừa tay cô chứ?”

Tảo Nhi vẫn giữ nguyên nét mặt, mỉm cười nói: “Thật sự là rất vừa tay. Chung tiên sinh tài giỏi nên phải làm nhiều việc, sau này cũng phải nhờ vả ngài nhiều rồi!”

Chung Tứ lắc đầu: “Vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi. Ta cũng không vất vả, tất cả đều vì viễn cảnh tươi đẹp của Đại Đồng.”

Nói xong hắn ta quay người đi, trong lòng thầm nghĩ:

“... Thật sự là ngày càng có khí thế hơn rồi.”

Sau khi sắp xếp nhân sự xong, buổi học đầu tiên chính thức bắt đầu.

Địa điểm được chọn là một căn phòng trong huyện nha. Ở phía trước căn phòng có dựng một tấm bảng gỗ lớn đã được sơn đen, có thể dùng phấn làm từ thạch cao và vôi để viết lên.

Đây chính là bảng đen đơn giản mà Phương Tiên Nhi đã nhắc tới.

Dưới sự hướng dẫn, học sinh nhanh chóng vào cửa và ngồi vào chỗ, họ ngồi trong phòng, hai người dùng chung một chiếc bàn thấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-345.html.]

Hạnh Nhi mím môi cầm sách chầm chậm bước vào phòng, Chung Tứ theo sát phía sau.

Hạnh Nhi nhanh chóng đứng yên ở phía trước, trấn tĩnh rồi cất giọng nói: “Chào mọi người, hôm nay ta sẽ chỉ mọi người học chữ.”

Ở bên dưới, Thạch thúc và những người khác đều là người cùng phe, các phú hộ cũng rất biết cách cư xử.

Vì vậy khi thấy Chung Tứ chỉ tham gia nghe giảng, còn người giảng dạy thực sự lại là cô bé này, mặc dù họ có chút ngạc nhiên nhưng cũng không ai tỏ thái độ gì.

Thấy mọi người đều giữ thái độ bình thường, trong lòng Hạnh Nhi cũng cảm thấy bớt lo lắng đi rất nhiều.

Cô bé mở cuốn sách Ngữ văn dày cộm trong tay.

Đây là cuốn sách quý mà trước đó Phương Tiên Nhi đã gửi cho nhóm bọn họ, họ đều đã thuộc lòng từng trang từng chữ.

Bây giờ cuốn sách này sẽ ra khỏi núi sâu để đến đây, mang kiến thức đến với nhiều người hơn.

“Tiết học hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học về bính âm…”

Hạnh Nhi cúi đầu, chăm chú nhìn vào trang sách và nói.

Khi những lời này vừa thốt ra, cô bé dần dần đắm chìm vào bài giảng, quên đi mọi lo lắng, cách nói chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn.

Cô bé đọc bính âm, còn những người ở dưới cũng nghiêm túc theo dõi và đọc theo, điều này làm trái tim Hạnh Nhi dâng lên một chút tự hào.

Sau khi nắm vững và sử dụng một chút phương pháp bính âm.

Các phú hộ phía dưới đều lộ vẻ suy tư, cảm thấy việc nhận diện chữ viết bằng phương pháp này thật sự rất tiện lợi.

Nếu có thể cho bính âm vào sách vở trong nhà thì khi đọc sách con cái họ sẽ không còn cần người khác giúp đỡ, mà có thể tự đọc và ngâm nga sách.

Tiết học Ngữ văn nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là đến môn Toán học.

Bài học đầu tiên, là về các con số latinh.

Hạnh Nhi tỉ mỉ giảng giải về các con số, thuộc lòng bảng cửu chương rồi nhanh chóng trình bày về phép cộng trừ nhân chia giữa các số.

Những người ngồi dưới lộ vẻ kinh ngạc hơn cả lúc trước, không còn dám coi cô bé như một cô bé bình thường nữa.

Không ngờ cô bé nhỏ như vậy, lại có thể nắm vững nhiều kỹ năng toán học đến thế, quả nhiên nhóm Tảo Nhi toàn là người giấu tài!

Có thể tính toán nhanh chóng như vậy, nếu Hạnh Nhi đi ứng tuyển làm quản lý ở một quán rượu cũng dư sức!

Cô bé còn trẻ như vậy!

Ban đầu, có người còn nghĩ việc sắp xếp học tập là thừa thãi. Nhưng giờ đây, thái độ học tập của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn.

Buổi học đầu tiên thật sự kỳ diệu và hữu ích, chắc chắn sau này sẽ còn nhiều kiến thức giá trị hơn để tiếp thu!

Loading...