Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:13
Lượt xem: 9
Sau khi chuyển đồ xong, chiếc xe ngựa đã chất đầy lương thực nhanh chóng lên đường, khải hoàn về thành.
Từng thùng thực phẩm lần lượt được đưa vào trong thành.
Vì dân chúng trong thành quá đông nên Tảo Nhi và mọi người bàn bạc rồi quyết định, khi nấu cháo thì cho cả lương khô vào để cho mọi người ăn.
Đây là cách đơn giản nhất mà lại no lâu, có cả vị ngọt và mặn. Hương vị phong phú, chỉ cần chia cho mỗi người một chén nhỏ là cũng đã đủ ăn đến thỏa mãn.
Mấy cái nồi lớn đặt giữa phố nhanh chóng được đổ đầy nước rồi đun lên.
Hà Hoa và mọi người bận rộn không ngừng, liên tục thả lương khô và cháo vào trong nồi.
Trước đây Thạch thúc và những người khác đã từng phát cháo trong thành. Họ hiểu rõ quy trình nên nhanh chóng tổ chức dân chúng cầm bát xếp hàng, như vậy một lát nữa sẽ phát cháo nhanh hơn.
Động tác xếp hàng của mọi người đều tăm tắp. Tất cả đều đang rất đói, nhìn chằm chằm vào những cái nồi bốc hơi nghi ngút.
Ánh mắt họ cũng trở nên sắc bén hơn, thậm chí còn lóe sáng, biểu cảm đầy mong chờ.
“Thật tốt quá, nàng ấy không lừa chúng ta…”
Vài người dân vừa được Tảo Nhi phái đi gọi người vui mừng nói: “Họ thực sự mang đến rất nhiều đồ ăn, định chia cho chúng ta!”
Trong lúc họ thầm thì bàn tán thì cháo ăn liền pha trộn với lương khô dần dần sôi lên, hương thơm lan tỏa khắp bầu trời huyện thành.
So với mùi mì ăn liền và lẩu thì mùi vị này không quá nồng nặc. Tảo Nhi và mọi người đã ngửi quen nên phản ứng không mạnh lắm.
Còn phía Thạch thúc và những người kia thì lại khác.
Trước đây, chủ yếu đồ ăn mà thôn dân đưa cho họ là lương khô, thỉnh thoảng mới có mì ăn liền. Bọn họ không biết đến sự tồn tại của cháo ăn liền.
Giờ đây, khi ngửi thấy mùi thơm của cháo, ai nấy đều tỏ ra thèm thuồng.
Vì bây giờ mọi người đều đã là người cùng chung một thuyền nên Thạch thúc và những người khác hiểu rõ rằng Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy sẽ tìm cơ hội để nói rõ thêm nhiều chuyện. Lúc này họ cũng không hỏi kỹ, chỉ tập trung vào việc duy trì trật tự xung quanh.
Tảo Nhi thấy vậy, cười nói với Thạch thúc: “Thạch thúc, hôm nay mọi người vất vả rồi, sáng sớm đã phải dậy mà ngủ thì cũng không được yên giấc. Lát nữa thúc gọi anh em đến đây cùng ăn, nhất định phải ăn no nhé.”
Thạch thúc cũng cười: “Được, đều là người nhà cả, bọn thúc sẽ không khách sáo đâu.”
Trước đây hắn ta từng gặp Tảo Nhi, hai người cũng đã từng giao thiệp.
So với lúc đó, bây giờ nàng ấy đã làm việc thành thạo hơn nhiều. Trên người còn toát ra một khí chất khiến người ta không dám xem thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-329.html.]
Ngay cả Đại Ngưu và những người khác cũng vậy, trở nên trầm ổn hơn nhiều, ánh mắt cũng sắc bén hơn hẳn.
Nhóm người này trưởng thành quá nhanh, thật sự khiến người khác ngạc nhiên.
Chẳng lẽ việc học chữ đọc sách lại có tác dụng lớn như vậy sao?
Trước đây Chung tiểu tử cũng đã từng dạy bọn hắn nhưng dường như cũng không có hiệu quả tốt như thế này?
Chẳng lẽ họ là gỗ mục, còn đối phương toàn là thiên tài?
Hay Chung tiểu tử kia giấu giếm bí quyết, không dạy cho họ cái gì tốt mà đã một đường bỏ chạy luôn rồi?
Nghĩ mãi vẫn không thông, Thạch thúc bực bội gãi đầu, quay lại tập trung vào đám người đang xếp hàng.
Người đông, hắn ta phải để ý kỹ mới được, tránh cho có người nhân cơ hội gây chuyện.
Tuy nhiên, lúc này, rõ ràng nỗi lo của Thạch thúc hơi thừa.
Đừng nói là sinh sự, cả trăm người xếp hàng đều không chớp mắt.
Vốn khi mọi người đói bụng thì trong lòng cực kỳ bồn chồn. Thỉnh thoảng trong hàng ngũ cũng có chen lấn xô đẩy.
Nhưng khi mấy nồi đồ ăn bắt đầu sôi, tất cả đều không hẹn mà dừng lại, hít một hơi sâu, ra sức hít hà mùi thơm lạ lùng từ không trung.
Những người đã có chút miễn dịch với mùi thơm của đồ ăn như Thạch thúc mà cũng cảm thấy mùi hương rất hấp dẫn. Huống chi là những người dân đói khát.
Họ thật sự đã không được ăn ngon quá lâu rồi. Thậm chí, có người cả đời chưa từng được ăn đồ ngon.
Khi ngửi thấy mùi hương này, cả người như bị câu mất hồn phách!
“Giống, giống như cháo gạo nếp? Chắc chắn không phải là cháo tạp cẩm!”
“Còn có một mùi ngọt ngọt nữa, chẳng lẽ mũi tôi bị sai?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không, tôi cũng ngửi thấy!”
“Ôi, nếu lần này đồ ăn không trộn lẫn đất thì tốt quá…”
Trước đây, mỗi lần phát cháo trong thành, vì số lượng không đủ nên những người kia đã trộn vào rất nhiều đất. Trừ khi đói đến cực điểm thì không ai muốn lấy. Cách này giúp ngăn chặn những kẻ ăn chực, đồng thời cũng tiết kiệm được lương thực cho huyện thành.
Nhưng lần này, Tảo Nhi và mọi người không có ý định trộn thêm thứ gì vào.
Dù sao, dân chúng đã đói đến mức không ra hình người. Ai ăn chực là có thể nhận ra ngay.