Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:00
Lượt xem: 4
Sau khi lên kế hoạch sơ bộ, người dân trong thôn bắt đầu tiến hành diễn tập thực chiến.
Không chỉ ở khía cạnh đánh đấm, mọi người còn liệt kê những tình huống có thể xảy ra rồi nghĩ cách giải quyết từng tình huống một.
Không còn cách nào khác, không đủ kinh nghiệm, chỉ có thể dùng sự cẩn thận để bù đắp.
Các nàng có nhiều cái đầu như vậy, tương đương với rất nhiều người thợ da (*), luôn có thể chắn được một nửa nguy hiểm sẽ xảy ra.
(*) Trích từ câu: “Ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng” nghĩa là bất kỳ khó khăn như thế nào nếu tất cả mọi người chung lòng, chung sức đều có thể vượt qua được. Một người không làm được thì mười người, mười người không làm được thì họp một trăm người sẽ làm được.
Dự án dự đoán trước nguy hiểm sẽ xảy ra đã nhanh chóng được làm xong.
Bảy phần dựa vào kế hoạch và tính toán, ba phần còn lại thì phải dựa vào vận may.
Nhưng mà, người trong thôn vẫn luôn cảm thấy có Phương Tiên Nhi ở đây, chắc chắn may mắn sẽ quan tâm đến các nàng ấy.
Chuẩn bị các mặt cũng đã gần xong, người trong thôn tìm Phương Tiên Nhi trình bày kế hoạch và dự định của các nàng ấy.
Thịnh Quân nghe xong, cảm thấy các nàng ấy đã tính toán rất đầy đủ rồi, cũng không cần phải bổ sung thêm gì nữa, thế là cổ vũ một vài câu.
Ngoài ra, nàng còn gọi Tảo Nhi vào, nói vài lời với nàng ấy, dặn dò nàng ấy không đến lúc quan trọng thì không được dễ dàng sử dụng nó. Bởi vì động tĩnh quá lớn.
Thịnh Quân có tư liệu của hệ thống, biết khi pha trộn đá tiêu, lưu huỳnh với than củi thật cẩn thận thì độ khó khi chế tạo thuốc nổ sẽ được giảm xuống rất nhiều.
Mặc dù trong thời gian ngắn thứ này có thể không dùng được, nhưng nên làm một ít để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Thịnh Quân lấy cái này ra, cũng là đã cân nhắc đến việc sau khi đánh chiếm được huyện thành, chắc chắn mấy người Tảo Nhi sẽ phải chế tạo càng nhiều dụng cụ phòng ngự inox, trang bị vũ trang cho càng nhiều người để tăng cường phòng thủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đưa vũ khí lạnh inox vào tay người khác, chắc chắn người dân trong thôn sẽ không có cảm giác an toàn.
Vậy thì thuốc nổ có uy lực mạnh như vậy sẽ là viên thuốc an thần rất tốt.
Có công thức điều chế này, nhóm Tảo Nhi còn có thể nghiên cứu chế tạo đạn pháo, s.ú.n.g lửa. Đúng là không đủ người thì dùng trang bị tốt để bù vào.
Thịnh Quân giao phó việc này xong, Tảo Nhi liền ngay lập tức dẫn người đi tìm đá tiêu và lưu huỳnh để làm đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-321.html.]
Nàng thì lại tiếp tục nghiên cứu hệ thống.
Nói ra thì, dạo gần đây sức lực và tinh thần của nàng đều tập trung vào bên này, bởi vì hình như hệ thống lại xuất hiện BUG rồi.
Lần trước mọi người cho vào hơn bảy trăm lượng, theo lý là một số tiền lớn, nhưng mà thanh năng lượng lại chỉ tăng lên một chút xíu.
Lúc này Thịnh Quân mới phát hiện không biết từ lúc nào mà hạn mức cao nhất thanh năng lượng của mình lại biến thành ba dấu hỏi, điều này khiến nàng vô cùng hoang mang, lại có chút lo lắng.
Nếu như hệ thống thăng cấp cũng xuất hiện trục trặc, vậy nàng còn nói gì đến việc tích lũy năng lượng để về nhà nữa chứ??
Thế là, mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghiên cứu chuyện này, tiếc rằng đến tận bây giờ vẫn chưa tìm hiểu được manh mối gì.
Cũng may không ảnh hưởng đến việc mua đồ, bây giờ trong thôn lại đang có việc lớn phải làm, Thịnh Quân chỉ có thể tạm thời ném lo lắng sang một bên, tiếp tục tham mưu cho mọi người.
Thuốc nổ phiên bản đơn giản đã được làm ra, do Tảo Nhi bảo quản.
Sau đấy cần phải tích trữ đồ ăn thức uống.
Trong tiệm của Thịnh Quân, mì ăn liền là thứ có giá tiền rẻ nhất.
Nhưng nếu như thật sự muốn so sánh về đơn giá, có thể giải quyết nguy cơ đói khát của nhiều người, vẫn phải là lương khô, hơn nữa giá bình quân của lương khô cũng không đắt hơn mì ăn liền.
Nhóm người Tảo Nhi vận chuyển rất nhiều hộp lương khô ra, lại lấy thêm mì ăn liền với cháo ăn liền số lượng ít, định đến lúc đó thì lấy những đồ này nấu thành một nồi cơm lớn.
Chuẩn bị xong đồ ăn thức uống, Đại Ngưu với Lưu Nhị Sơn cùng ra khỏi núi một chuyến, đi xem qua ngôi làng cũ của các nàng ấy với ngôi làng ở xung quanh một chút.
Những ngôi làng khác còn tốt.
Ngôi làng lúc trước của các nàng ấy thì không còn người nào ở nữa, người người nhà nhà cũng không còn lại thứ gì, trở thành một ngôi làng trống không, nhìn trông rất tiêu điều.
Chắc bên huyện thi thoảng sẽ cho người đến tuần tra.
Nhưng trước mắt các nàng ấy sẽ không thường ở đây, chắc tạm thời để một ít đồ ở trong làng sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa trước khi đánh vào huyện thành thì có thể nghỉ ngơi ở đây.
Người trong thôn bận rộn một khoảng thời gian, vận chuyển từng chút đồ ăn một ra khỏi núi, giấu ở mấy chỗ bí mật trong làng.