Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:22:03
Lượt xem: 8
Hai người cứu hắn chỉ nói rằng họ được Tây Nương nhờ đến, lại biết được Tống Hàm Thanh muốn vào Nam thi làm quan nên họ sẵn lòng giúp hắn một tay, ngoài ra không tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào khác.
Vì vậy, sau khi Tống Hàm Thanh thuận lợi đến phía Nam, trong lòng vẫn luôn ghi nhớ ơn của Tây Nương.
Hắn tự nhận rằng lúc đầu mình cũng không giúp được gì nhiều, chỉ nhắc nhở vài câu nhưng nhờ vậy mà được Tây Nương hết lòng cứu giúp mới có thể thoát khỏi biển khổ.
Uống nước nhớ nguồn, điều này thực sự khiến hắn cảm động rơi nước mắt.
Sau khi đến phía Nam.
Tống Hàm Thanh từng bị huyện nha bức hại, vốn định trực tiếp báo quan vạch trần sự hỗn loạn của huyện Hưng Hòa nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thấy không ổn.
Hắn vẫn chưa biết rằng sau lưng huyện Hưng Hòa có còn thế lực nào khác chống lưng hay không.
Lỡ như chưa kịp vạch trần những điều bẩn thỉu đó, mạng nhỏ của mình đã mất rồi thì thật là mất cả chì lẫn chài.
Vì vậy, Tống Hàm Thanh suy nghĩ một hồi, quyết định cố gắng thi làm quan, đợi đến khi nắm được thực quyền rồi mới đi đụng độ những kẻ cứng đầu kia.
Mặc dù theo quan sát của hắn, tình hình ở phía Nam này cũng không mấy khả quan, dựa vào việc thi cử có thể làm quan hay không vẫn còn là ẩn số.
Nhưng hắn chỉ là một thư sinh, giờ đây chỉ còn lại con đường này, cứ thử xem sao.
Sau khi tổng hợp xong những thông tin tình báo này.
Thiết Trụ lại có được thông tin chính xác từ miệng Tống Hàm Thanh, cuối cùng xác nhận, thời gian hắn được cứu ra muộn hơn thời gian họ đưa "Tống Hàm Thanh" về núi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói cách khác, sau khi Tống Hàm Thanh giả về núi với họ thì Tống Hàm Thanh thật mới vừa được cứu ra, sau đó được đưa đến phía Nam để thi cử.
Nói đến Tống Hàm Thanh thật giả này.
Thiết Trụ không khỏi nhớ lại chuyện cha ruột của mình từng kể, trước đây Tây di có thể được cứu ra nhanh như vậy chính là nhờ Thạch thúc và những người đó có một người biết cải trang.
Dựa vào đó, trong lòng hắn mơ hồ nảy sinh một vài suy đoán.
Người biết cải trang đó, không chỉ có bản lĩnh cải trang thành Thu Nương, mà còn có thể cải trang Tây Nương thành người khác để đưa ra khỏi phủ.
Vậy thì bản thân hắn cải trang thành thư sinh cũng không khó.
Tất nhiên, cũng có khả năng hắn ta cải trang một người khác thành thư sinh rồi đưa đến vào núi cùng họ.
Nhưng dù là khả năng nào thì khi vừa biết được chuyện này, trong lòng Thiết Trụ đều tràn ngập tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-284.html.]
Nghĩ đến việc họ đối xử chân thành với Thạch thúc và những người khác, hết mực tin tưởng nhưng đổi lại lại là sự theo dõi dò xét ngấm ngầm như vậy, thật khiến người ta lạnh lòng!
Cứ nghĩ đến những điều này, Thiết Trụ chỉ muốn lập tức bay về, túm lấy cổ áo của tên giả mạo mà chất vấn cho ra nhẽ!
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn ta lại suy nghĩ lại về chuyện này.
Hắn ta nghĩ đến Thạch thúc và những người khác, quả thực đã giúp họ cứu được Tây Nương và Thu Nương.
Lại nghĩ đến việc Tống Hàm Thanh giả vào núi sau đó, thật ra cũng không làm gì quá đáng.
Ngược lại giống như một thư sinh ngoan ngoãn dạy họ đọc sách, sau đó cũng không thấy hắn liên lạc với bên ngoài...
Trong thời gian ở chung, thư sinh không thiếu sự chân thành đối với họ.
Những điều này đều có thể cảm nhận được, vì vậy họ mới có thể ngày càng thân thiết với nhau.
Lòng người đều bằng thịt cả nhưng lòng người cũng thật phức tạp.
Nếu vừa vào núi đã biết chuyện này thì thôi.
Nhưng giờ đây đã chung đụng với nhau lâu như vậy... Thiết Trụ cảm thấy, dường như hắn ta không thể hoàn toàn tức giận, cũng không thể tha thứ như không có chuyện gì.
Lúc này đây, hắn ta thực sự không biết phải làm sao.
Chỉ có thể hy vọng nhanh chóng trở về núi, kể cho Tảo Nhi và những người khác nghe, để họ đưa ra quyết định.
Trên núi.
Gần đây, dân làng đã dần dần tiêu hóa được chuyện có kẻ xấu đột nhập vào.
Vì bẫy cách nơi ở một đoạn, sau đó họ cũng không kể cho Phương Tiên Nhi những chi tiết đau lòng về chuyện này.
Chỉ nói đơn giản rằng có một nhóm người xấu đột nhập vào, đã bị họ đuổi đi, còn Mộc Kỳ Nhĩ là đứa trẻ đáng thương mà họ đã cứu khỏi tay bọn xấu.
Nghe nói có người xấu đến, lúc đầu Thịnh Quân còn hơi căng thẳng nhưng thấy mọi người đều bình tĩnh, nàng cũng dần dần yên tâm.
Sau đó nàng bận rộn tra cứu tài liệu, tiếp tục dạy mọi người trồng cây đậu.
Dân làng lại tiếp tục lao vào công việc đồng áng.
Chỗ Tống Hàm Thanh còn chưa biết rằng mình sắp bị người ta vạch trần, cũng ngồi trong ruộng trồng trọt cùng mọi người.
Tất nhiên, ở trên ruộng hắn chỉ giúp làm một số việc vặt không khó.
Ban đầu, dân làng đều không muốn hắn động tay, sợ hắn không làm được, chỉ để hắn chuyên tâm dạy học là được.