Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 280
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:21:57
Lượt xem: 9
Phải nói rằng trong thời khắc này, lời nói của Tống Hàm Thanh đã mang lại cho Tảo Nhi một chút an ủi về mặt tâm lý.
Nhưng rất nhanh, trên cán cây giáo của nàng ấy lại có thêm mấy bàn tay nắm vào, đó là của Đại Ngưu và những người khác.
Có lẽ là đông người thì có sức mạnh, một gánh nặng được chia đều cho mỗi người thì không còn là gánh nặng nữa, ngược lại còn khiến người ta trở nên kiên định hơn.
Vẻ mặt của mọi người không còn hoảng sợ nữa, lông mi không còn run rẩy, tay cũng không còn run.
Tất cả mọi người cùng nắm chặt cây giáo, hô to khẩu hiệu để cổ vũ, đẩy về phía trước, Từ Đại Bảo c.h.ế.t đến không thể c.h.ế.t hơn được nữa.
Rút cây giáo ra, khi đi giải quyết đồng bọn của hắn ta, mọi người ra tay bình tĩnh và dứt khoát hơn nhiều, cho gã một cái c.h.ế.t thống khoái.
Như vậy, tất cả mọi người đều đã ra tay, sau này nếu gặp phải tình huống tương tự. Bị kẻ xấu đe dọa, mọi người cũng có thể cứng rắn, lạnh lùng g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.
Ở gần đó, Mộc Kỳ Nhĩ lặng lẽ gỡ miếng vải che mắt xuống một chút, trong lòng vô cùng chấn động.
Chỉ g.i.ế.c hai tên côn đồ thôi mà, cần gì phải huy động nhiều người như vậy, dùng đến tay của nhiều người như vậy chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù Mộc Kỳ Nhĩ còn nhỏ nhưng từ nhỏ cô bé đã rơi vào tay bọn buôn người, trên đường bị đưa đến đây, cô bé đã chứng kiến nhiều cảnh tượng tàn nhẫn, thậm chí còn tận mắt chứng kiến cảnh người ăn thịt người, huống chi là g.i.ế.c người.
Cô bé không sợ những điều này, thậm chí còn quen rồi.
Nhưng hành động chu đáo vừa rồi của Tảo Nhi khi che mắt cô bé lại vẫn khiến cô bé vô cùng cảm động.
Có lẽ đã rất lâu rồi cô bé không được ai đối xử như một đứa trẻ bình thường.
Đồng thời, sự đấu tranh và do dự mà Tảo Nhi và những người khác thể hiện khi g.i.ế.c kẻ xấu cũng khiến Mộc Kỳ Nhĩ an tâm hơn nhiều.
Ít nhất có thể thấy rằng, những người này không phải là kẻ xấu.
Thấy bên kia đã bắt đầu xử lý hậu quả, Mộc Kỳ Nhĩ lại lặng lẽ đeo miếng vải che mắt xuống, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Tảo Nhi và những người khác xử lý Từ Đại Bảo xong, cũng nghĩ đến sự tồn tại của Mộc Kỳ Nhĩ.
Mấy người đứng ở xa bàn bạc.
"Phải làm sao với đứa nhỏ này?" Đại Ngưu hỏi.
Mặc dù trên tay đã nhuốm m.á.u nhưng làm người phải có nguyên tắc, đứa trẻ vô tội bị liên lụy thì chắc chắn không thể g.i.ế.c được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-280.html.]
Sau này, những việc mà họ cần chú ý cũng nhiều hơn.
Đó là đừng vì đã từng thấy m.á.u mà mất đi sự kính sợ đối với sinh mạng, g.i.ế.c hại người vô tội, hủy diệt nhân tính và bản tâm.
"Cô bé có khả năng ra vào trong núi, lại biết vị trí của chúng ta, chắc chắn không được thả cô bé ra ngoài luôn."
Tảo Nhi nói: "Nhưng mà, vừa rồi Từ Đại Bảo đã nhắc đến cô bé dựa vào thuốc bột xua đuổi thú dữ để vào núi, giống với loại mà chúng ta dùng. Vừa rồi chúng ta đã lấy mất thuốc bột của cô bé, cô bé cũng không dễ dàng đi lại trong núi một mình…"
Không còn thuốc bột, khả năng Mộc Kỳ Nhĩ trốn thoát sẽ giảm đi rất nhiều.
Họ cũng có thể yên tâm hơn.
"Hơn nữa, chỗ cô bé còn có một đệ đệ phải chăm lo, chúng ta có thể đưa cả người đó vào trong núi, nuôi dưỡng tử tế, sinh sống cùng chúng ta."
Đại Ngưu lo lắng nói: "Hai người họ sẽ cam tâm tình nguyện ở lại trong núi với chúng ta sao?"
Tảo Nhi nói: "Trẻ con sống một mình ở huyện thành cũng không dễ dàng, còn có thể gặp nguy hiểm với những người như Từ Đại Bảo."
"Ở độ tuổi này hẳn cô bé đã hiểu chuyện rồi, ta nghĩ chúng ta có thể nói thẳng những lợi ích ra."
"Ở cùng với chúng ta, họ sẽ an toàn hơn, có thể ăn no mặc ấm, lại có thể học chữ cùng Hạnh Nhi. Sau này có cơ hội, biết đâu chúng ta còn đưa cô bé trở về quê hương. Ta nghĩ cô bé sẽ đồng ý."
Những người khác nghe xong đều không có ý kiến gì.
Tống Hàm Thanh cũng gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt. Ban ngày ta đều ở đây, vừa dạy trẻ con đọc sách, vừa tiện thể trông chừng hai người họ."
Tảo Nhi nói: "Được. Đợi đến tối, đứa nhỏ thì giao cho ngươi trông, đứa lớn thì ngủ cùng ta. Hai chúng ta mỗi người trông một đứa."
Tống Hàm Thanh khẽ gật đầu.
Chuyện đã định, Tảo Nhi sẽ ra mặt thương lượng với Mộc Kỳ Nhĩ.
Tảo Nhi nhanh chóng đến trước mặt tiểu cô nương, ngồi xổm xuống tháo miếng vải che mắt của cô bé ra, nhẹ giọng nói:
"Mộc Kỳ Nhĩ, ta biết chuyện lần này không liên quan đến ngươi. Ngươi xa xứ nhiều năm như vậy, ta cũng rất hiểu nỗi khổ của ngươi."
"Những kẻ xấu đó ép ngươi dẫn chúng vào núi, vậy mà có thể thẳng thừng bắt ngươi ra khỏi nhà, xem ra nơi ở của ngươi thật sự không có gì an ổn."
"Nếu vậy, ngươi có muốn ở lại đây sinh sống cùng chúng ta không? Chỗ chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có một người hiểu biết, có thể dạy ngươi đọc sách viết chữ."
"Đợi đến khi có thời cơ thích hợp, chắc chắn chúng ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi về quê nhà, ta đảm bảo."