Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:21:55
Lượt xem: 9
Tảo Nhi nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ do người quen gây ra, người đáng nghi nhất chính là Minh Bắc sư huynh của Vi thúc.”
Nếu không thì người đến rất khó lần theo dấu vết đến thôn Nguyên Bảo, lại còn nhanh chóng tìm được một người có liên quan đến thôn như vậy.
Sau khi suy đoán được mọi chuyện, họ dùng nước lạnh tạt vào người Từ Đại Bảo để đánh thức hắn ta.
Tên này rất hèn nhát, vừa thấy mình bị bao vây đã sợ đến mức tè ra quần: “Đừng, đừng g.i.ế.c ta, ta sai rồi, ta sẽ nói hết!”
Nhìn dáng vẻ thành thạo đó, rõ ràng hắn ta đã quen van xin, trên mặt không có bất kỳ thành ý nào.
Tảo Nhi và những người khác lại hỏi thêm vài câu, Từ Đại Bảo khai hết mọi chuyện, gần như trùng khớp với những gì họ đã đoán.
Quả nhiên là do Minh Bắc gây ra chuyện này!
Họ hỏi thêm mấy câu nữa, biết được Từ Đại Bảo vẫn chưa tìm hiểu được tin tức gì, ngoài ra thì không khai thêm được gì nữa.
Tảo Nhi nói: “Xem ra lát nữa ta phải báo tin cho Vi gia…”
Sau đó, cả nhóm người rơi vào tình huống khó xử.
Họ nên xử lý mấy kẻ bị bắt này như thế nào?
Người c.h.ế.t trong bẫy kia thì thôi, không phải do họ giết. Nhưng bây giờ hai người nửa sống nửa c.h.ế.t này đã biết chỗ ở của họ, chắc chắn không thể thả ra, dù có bị giữ làm lao động thì cũng là mối họa.
Tốt nhất nên nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng nếu họ g.i.ế.c chúng thì...
Giết người không phải chuyện dễ dàng, tạm thời họ chưa vượt qua được rào cản tâm lý. Nhưng nếu để mặc chúng tự sinh tự diệt rồi c.h.ế.t đói thì lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ chúng chạy thoát thì sao?
Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng họ không dám đánh cược.
Ngoài ra, còn cô bé Mộc Kỳ Nhĩ trông có vẻ vô tội, không thể đối xử như hai người kia được, nhưng xử lý thế nào lại trở thành vấn đề nan giải.
Mọi người đều đang băn khoăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Hàm Thanh bất ngờ lên tiếng: “Đại Ngưu, lúc mới học võ, ngươi nói là để bảo vệ mọi người. Vậy ta hỏi ngươi, nếu lần này những kẻ xấu cầm vũ khí sắc bén xông vào, khiến cho lão nhân, nữ nhân và hài tử bị thương, khi chống lại, ngươi sẽ g.i.ế.c những kẻ xấu đó không?”
Đại Ngưu không do dự nói: “Tất nhiên là có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-279.html.]
Tống Hàm Thanh thở dài: “Dù tình hình hiện tại không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng nếu chúng ta để mặc chúng, cũng mang lại nguy hiểm giống nhau. Ngươi cũng thấy chúng mồm mép như đến mức nào, chỉ cần chúng còn sống, chắc chắn sẽ tiết lộ chuyện của chúng ta ra ngoài, gây ra thêm nhiều rắc rối.”
Hiện tại mấy người này bị mắc kẹt trong bẫy nên chưa tìm ra bí mật, cũng chưa gặp được Phương Tiên Nhi. Nhưng nếu một nhóm người nữa đến, có sự chuẩn bị đầy đủ thì không chắc chắn được điều gì.
Chỉ cần sơ hở một lần, sau này chắc chắn sẽ kéo theo vô số nguy hiểm.
Họ tuyệt đối không thể mềm lòng.
Bây giờ là cơ hội tốt để rèn luyện, để bảo vệ Phương Tiên Nhi tốt hơn, mọi người trong thôn cũng phải cứng rắn hơn.
Tống Hàm Thanh nói tiếp: “Chúng vốn là kẻ ác, dù có c.h.ế.t cũng là trừ hại cho dân chúng. Người cần hối hận và tỉnh ngộ là bọn chúng, chúng ta chỉ muốn tự bảo vệ mình, không cần tự trách bản thân.”
Đại Ngưu thở dài: “Hàm Chương ca, ta hiểu những gì ngươi nói...”
Hắn ta giơ tay lên nhìn vào lòng bàn tay: “Nhưng là một người có lương tâm, nếu có thể vô tư vung kiếm lên c.h.é.m đồng loại thì còn được coi là có lương tâm không?”
“Đúng là không nên mềm lòng. Nhưng bây giờ nguy hiểm đã qua, tên không còn trên dây nữa, ta cũng muốn chuẩn bị tâm lý trước khi ra tay... Chỉ cần cho ta thêm thời gian.”
Đại Ngưu vẫn đang chuẩn bị tâm lý.
Tảo Nhi đứng bên cạnh nghe vậy, dường như hạ quyết tâm.
Đầu tiên nàng ấy bịt mắt Mộc Kỳ Nhĩ lại, sau đó cầm cây giáo bằng đá nhọn do mình tự làm, nhắm mắt lại, cắn chặt răng, không nói lời nào lập tức đ.â.m thẳng cây giáo vào n.g.ự.c Từ Đại Bảo.
Da thịt con người có vẻ như cứng hơn nàng ấy tưởng.
Tảo Nhi nhắm chặt mắt, tay run rẩy nhưng động tác vẫn không dừng lại.
Nàng ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đe dọa đến cuộc sống của nhà mình.
Hơn nữa thư sinh nói đúng, sau này bọn họ phải làm nhiều việc hơn cho Phương Tiên Nhi.
Phương Tiên Nhi từng nói, trên con đường làm việc lớn và tạo ra những thay đổi, không thể tránh khỏi việc đổ nhiều máu.
Kẻ xấu xa trước mắt này mới chỉ là khởi đầu, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa...
Tống Hàm Thanh đột nhiên bước đến gần, nắm chặt cây giáo với Tảo Nhi, giữ vững lực, đ.â.m mũi giáo vào sâu hơn.
Tảo Nhi cảm nhận được sự thay đổi trên tay, nàng ấy hơi mở mắt ra.
Tống Hàm Thanh nhìn nàng ấy, nói nhỏ: “Dù sau này hay bây giờ, ngươi không đơn độc nên đừng tự đặt gánh nặng cho mình.”