Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:21:53
Lượt xem: 8
Hai người ở phía trên người xui xẻo đó cũng bị thương không nhẹ, tay chân đều bị gai gỗ đ.â.m trúng, bị trúng thuốc mê nên lúc này cũng bất tỉnh nằm đó, không cử động được.
Chỉ có thằng bé ở phía trên cùng thì tốt hơn, chỉ bị va đập nên mất sức, chính thằng bé là người kêu cứu.
Thằng bé nhìn thấy Đại Ngưu xuất hiện, vui vẻ nói: “Ca ca, ngươi có thể kéo ta lên được không? Bọn người xấu này bắt ta vào núi, không ngờ lại gặp quả báo như vậy, đúng là đáng đời!”
Đại Ngưu nhanh chóng nhíu mày, nhưng không vội tin lời thằng bé. Hắn ta quay người đi, gọi thêm những người lao động khác trong thôn đến.
Khi mọi người đến đông đủ, họ mới hợp sức kéo thằng bé và hai người nửa sống nửa c.h.ế.t lên rồi trói riêng, họ còn lục soát được vài con d.a.o trên người chúng.
Còn người đã c.h.ế.t bên trong thì họ quyết định tìm nơi khác để xử lý.
Thông thường, bẫy của họ chỉ bắt được động vật, hiếm khi có người bị rơi xuống.
Bây giờ nhìn thấy mấy người này bị trói như bánh chưng, người dân trong thôn đều trong tâm thế sẵn sàng.
Tuy nhiên, mọi người cũng không hoảng loạn vì chuyện này.
Vẫn chưa đến mức đó.
Trong tình hình hiện tại, chỉ cần không chọc vào người có quyền thế, binh lính hoặc thổ phỉ thì hầu hết những kẻ tự mò vào sâu trong núi đều không phải là binh lính tinh nhuệ, số lượng cũng không nhiều. Thỉnh thoảng có vài con cá lọt lưới may mắn tìm được đến đây, họ vẫn có thể đối phó bằng bẫy và vũ khí.
Tảo Nhi nheo mắt nhìn chằm chằm vào người bị thương nặng vẫn đang bất tỉnh, rồi giơ tay lau vết m.á.u trên mặt hắn, chợt nhớ ra điều gì: “Hình như đây là tên lụn bại đã theo dõi chúng ta dạo trước.”
Không ngờ hắn ta vẫn chưa từ bỏ, đã lao lên núi thật. May mà họ không lơ là, đã gia cố lại bẫy, thành công bắt được hắn ta ở bên ngoài nơi ở.
Đại Ngưu cũng nhìn kỹ lại, nhanh chóng nhận ra hắn ta: “Chính là hắn ta!”
Người này vẫn đang bất tỉnh, Tảo Nhi nhìn sang thằng bé còn tỉnh táo.
Có lẽ đối phương không ngờ trên núi lại có nhiều người như vậy, cũng bị thế trận của họ dọa sợ, lúc này thằng bé đang cố tỏ ra bình tĩnh nhìn nàng ấy, trong mắt lộ vẻ cầu xin.
Tảo Nhi hỏi thằng bé: “Ngươi vừa nói là bọn người xấu này bắt ngươi vào núi, đúng không? Vậy ngươi kể rõ đầu đuôi câu chuyện đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-278.html.]
Thằng bé căng thẳng, lắp bắp nói: “Được. Ta, ta tên là Kỳ Nhị.”
Nghe giọng nói non nớt của thằng bé, nhìn khuôn mặt và vóc dáng, có vẻ như thằng bé cũng không lớn hơn Thúy Thúy là bao.
Tảo Nhi gật đầu, nhìn chằm chằm vào sống mũi thằng bé và hỏi: “Ngươi là người ngoại tộc à?”
Nàng ấy tiến lại gần hơn, nheo mắt, cúi xuống nói thầm bên tai Kỳ Nhị: “Ngươi tên là Kỳ Nhị thật sao? Nếu ta đoán nhầm thì có vẻ ngươi là một con nhóc, phải không?”
Kỳ Nhị nghe vậy, lập tức mở to mắt, sau một lúc lâu mới ấp úng nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ thật tinh mắt. Ta đúng là người ngoại tộc, tên thật là Mộc Kỳ Nhĩ, sinh ra ở biên cương nhưng từ nhỏ đã bị bọn buôn người bắt đến đây....”
Cô bé nói qua loa về mình rồi như trút hết nỗi lòng, kể hết tình hình của hai kẻ xấu bên cạnh.
Cô bé nói tên Từ Đại Bảo nhận ủy thác, đến đây để tìm hiểu một nơi gọi là thôn Nguyên Bảo, hình như trong thôn có giấu một bí mật gì đó. Việc bắt cô bé vào núi tìm đến đây cũng liên quan đến việc này.
Từ Đại Bảo không nói rõ bí mật cụ thể là gì, hắn ta chỉ nói sau khi thành công sẽ được trọng thưởng, có thể chia cho hai người còn lại.
Trên đường vào núi, Từ Đại Bảo và những người khác bàn chuyện, chúng không hề né tránh Mộc Kỳ Nhĩ, điều này khiến cô bé cảnh giác hơn.
Chúng cư xử như vậy vì có lẽ chúng không quan tâm đến sống c.h.ế.t của cô bé, hoặc định sau khi quay về sẽ giam cầm cô bé, lợi dụng cô bé làm công cụ để thám hiểm lâu dài.
Dù là suy đoán nào thì cũng đều đáng sợ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mộc Kỳ Nhĩ bắt đầu nghĩ cách trốn thoát.
Nhưng cô bé chưa kịp nghĩ ra cách thì bọn chúng đã cùng rơi xuống bẫy.
Chỉ là, Mộc Kỳ Nhĩ vẫn luôn bị chúng dẫn theo cũng rơi xuống.
May mà cô bé là người rơi cuối cùng, có vài lớp đệm thịt nên không bị thương quá nặng.
Có lẽ do cô bé được trời phật phù hộ.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Tảo Nhi đã hiểu rõ mọi chuyện. Qua lời kể của Mộc Kỳ Nhĩ, có vẻ như cô bé có khả năng đi đường núi.
Đại Ngưu ở bên cạnh suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Bí mật của thôn Nguyên Bảo? Xem ra bên Vi thúc có kết quả tốt rồi. Nhưng mà sao chúng hành động nhanh quá vậy? Còn chưa về đến nơi mà gián điệp đã đến rồi.”