Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 267

Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:25:31
Lượt xem: 3

Tiễn họ đi rồi, thương nhân kia không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Cứ chờ xem, xem trong thành này còn ai có thể thu mua hàng của ngươi? Sớm muộn gì cũng phải quay lại cầu xin ta!"

Sau khi ông ấy ra khỏi cửa.

Thiết Trụ nhanh chóng chạy đến bên Vi Thập Bát, lo lắng hỏi: "Vi thúc, lần này chúng ta bán hàng có khó khăn không vậy?"

Vi Thập Bát đang suy nghĩ điều gì đó, nghe vậy liền hoàn hồn, cười với hắn ta: "Tiểu Thiết Trụ, cháu đừng lo. Nếu như những thủ đoạn bỉ ổi này mà có thể cản trở chúng ta thì Vi thúc của cháu cũng coi như sống uổng bao năm nay rồi!"

Nghe vậy, Thiết Trụ mới yên tâm hơn một chút, trong lòng nhanh chóng lẩm nhẩm hai câu Phương Tiên Nhi, cầu mong mọi chuyện thuận lợi.

Vi Thập Bát lại dẫn mọi người đến tìm thêm mấy nhà nữa.

Cho dù là thương nhân hay những chủ hàng lớn thường xuyên mua hàng ở chỗ của ông ấy, đều như đã bàn bạc với nhau, chỉ nói rằng không nhập hàng của ông ấy.

Mặc dù tự tin vào hàng hóa nhưng sau khi liên tục bị từ chối, cảm nhận được lòng người lạnh nhạt, không khí trong thương đội dần trở nên nặng nề.

Đới Cửu không nhịn được nói: "Đại ca, hay là chúng ta tìm cách khác đi, hoặc là lấy hai món bảo bối kia ra luôn, ta không tin khi họ nhìn thấy hàng rồi mà vẫn có thể ngồi yên như vậy!"

Nhưng Vi Thập Bát lại lắc đầu: "Không vội, bây giờ chưa phải lúc."

Trong kinh doanh, thái độ thể hiện ra cũng vô cùng quan trọng.

Dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể tỏ ra hoảng loạn, nếu không thì dù có hàng tốt trong tay cũng sẽ bị người ta nắm thóp.

Vi Thập Bát nhanh chóng dẫn mọi người đến trước một ngôi nhà mới.

Đây cũng là khách hàng quen cuối cùng mà họ hợp tác, là một thương nhân có chút gia sản.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi để người gác cổng chuyển thiếp mời, được chủ nhà đồng ý, Vi Thập Bát liền dẫn Thiết Trụ và hai người hầu vào cửa, những người còn lại ở lại bên ngoài chờ.

Thiết Trụ đi theo sau Vi Thập Bát, nhanh chóng bước vào ngôi nhà nguy nga tráng lệ, đi qua một khu vườn rộng lớn, cuối cùng đến phòng khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-267.html.]

Ở vị trí chủ tọa.

Một nam nhân trung niên ăn mặc chỉnh tề, dáng người cân đối đứng dậy, nhanh chóng cười tươi đón tiếp: "Vi lão đệ, cuối cùng cũng đợi được đệ đến rồi!"

Đi đến gần, ông ấy nhìn thấy ba người Thiết Trụ ở bên cạnh, nhanh chóng liếc nhìn Vi Thập Bát.

Vi Thập Bát lắc đầu, ông ấy mới như trút được gánh nặng, tiến lại gần vỗ vai Vi Thập Bát, phẫn nộ nói:

"Ta nói cho đệ biết, trước đây ta đã thấy sư huynh của đệ không phải là người ngay thẳng. Lần này thấy ông ta đến một mình, ta liền nhìn thấu ngay dã tâm của ông ta! Nghe ông ta đề nghị bán hạ giá những thứ hàng vớ vẩn đó, ta lập tức đuổi ông ta ra khỏi cửa!"

Lời này thú vị quá, Thiết Trụ đứng bên cạnh nghe mà không nhịn cười được.

Người mua lần này có vẻ rất thân thiết với Vi thúc, tính tình cũng thẳng thắn, hẳn là đáng tin hơn nhiều.

Trong lòng hắn ta cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút.

Vi Thập Bát nghe vậy cũng cười nói: "Ta biết mà, Nhạc huynh là người trọng nghĩa nhất, lại còn tinh tường, lúc nào cũng nghĩ cho ta!"

"Đó là đương nhiên! Mạng sống của đứa con trai ta là do đệ cứu, nếu như ngay cả ân tình cũng quên thì Nhạc mỗ cũng không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa. Chúng ta là giao tình gì, căn bản không cần phải nói nhiều!" Ông chủ Nhạc nói.

Hai người lại vui vẻ nói chuyện thêm vài câu.

Ông chủ Nhạc đích thân rót nước cho mọi người, sau đó mời mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Vi Thập Bát cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, đang định nói thì thấy ông chủ Nhạc vẫy tay với ông ấy, cam đoan: "Vi lão đệ, ta biết đệ lo lắng điều gì, đệ cứ yên tâm đi! Chỉ cần là hàng của đệ, bao nhiêu ta cũng có thể mua hết!"

Vi Thập Bát có chút cảm động, mở lời cảm ơn nhưng không nhắc đến hàng hóa, quay sang nói một chuyện khác.

"Nhạc huynh, tất nhiên ta tin tưởng huynh nhưng điều ta định nói lúc nãy không phải chuyện này."

"Ta nhớ huynh từng nói, cậu nhà thiên tư hơn người, đã là một tú tài rồi phải không?"

Ông chủ Nhạc nghe vậy thì nở nụ cười, như thể cũng cảm thấy vinh dự: "Đúng vậy, cái thằng nhóc thối tha đó cũng coi như có chí tiến thủ, không ngờ thi cử có thành tích thật. Nghĩ đến Nhạc gia chúng ta tích đức trăm năm, cuối cùng cũng có ngày làm nở mày nở mặt ông bà tổ tiên!”

Nói xong, ông ấy trầm ngâm một lúc, không hiểu sao lại lộ ra vẻ buồn rầu.

Loading...