Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:25:20
Lượt xem: 4
Vừa mới đặt nồi lên, đổ chút nước vào, một người trong thương đội tên là Đới Cửu móc một túi vải ra, nói với mọi người: “Khu vực này cách đây không lâu chắc là vừa mới mưa, khi chúng ta đi qua vùng đồi, lúc ta đi vệ sinh đã tìm thấy một ít nấm, chúng ta có thể bỏ vào nồi nấu, cho thêm chút tươi ngon!”
Hắn ta mở túi vải ra, nấm bên trong có hình dáng như chiếc dù, toàn thân trắng như tuyết.
Trước kia, trên đường đi buôn bán, lương khô ăn lâu ngày vừa khô vừa ngán, bọn họ cũng sẽ dựa theo kinh nghiệm tìm một ít nấm để ăn.
Loại nấm tương tự như loại trước mắt này, bọn họ đã từng thấy, cũng đã ăn nhiều.
Dựa vào kinh nghiệm đi đường nhiều năm, cũng biết nấm có màu sắc và hình dáng càng đơn giản thì càng khó có độc, những năm nay chưa từng đoán sai.
Vì vậy, sau khi phát hiện ra loại nấm trắng hình ô này, Đới Cửu lập tức nhổ lên cất đi, dự định lúc ăn cơm sẽ lấy ra, để mọi người thêm món ăn.
Nói xong những lời vừa rồi, Đới Cửu nắm lấy nấm định bỏ vào trong nồi.
Thiết Trụ bên cạnh, từ lúc hắn ta vừa mới lấy nấm trắng ra, đã bị thu hút ánh nhìn, luôn cảm thấy thứ đó trông rất quen mắt.
Lúc này, thấy Đới Cửu định bỏ vào nồi, Thiết Trụ bỗng nhiên lóe lên, nhào đến giữ chặt cánh tay của Đới Cửu: “Những thứ này… Nấm này, không thể ăn được!!”
Đới Cửu giật mình vì hành động của hắn ta nhưng cũng không nổi giận, chỉ là bị mất mặt ngay tại chỗ, không thoải mái lắm, nói với vẻ khó chịu: “Sao lại không thể? Tiểu Thiết Trụ, đây là lần đầu tiên ngươi đi buôn bán, chẳng lẽ lại có kinh nghiệm đi đường hơn bọn huynh sao?”
Bên thái dương Thiết Trụ không biết từ lúc nào đã chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh, nghe vậy chỉ nghĩ mà sợ, thở hổn hển nói: “Không phải như vậy, Cửu ca đi xa nhiều năm, chắc chắn thua xa kinh nghiệm buôn bán của huynh, nhưng ta xuất thân là thợ săn sống trên núi, đối với cây cỏ nấm quả cũng có chút hiểu biết.”
“Loại nấm trong tay huynh, nhìn thì vô hại nhưng thực chất lại mang kịch độc, ở chỗ chúng ta đều gọi nó là Bạch độc ô, còn gọi là nấm độc c.h.ế.t người.”
Bảo sao hắn ta thấy quen mắt, đây chẳng phải là loại nấm độc đã từng được Phương Tiên Nhi gạch chân đánh dấu sao, vẻ ngoài vô hại kia rất dễ lừa người!
Thấy Thiết Trụ nói chắc chắn như vậy, Vi Thập Bát cũng đứng ra làm chứng cho hắn ta, nói Thiết Trụ lớn lên trên núi, quả thật có rất nhiều hiểu biết với các loại sản vật núi rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-260.html.]
Chuyện này không nhỏ, liên quan đến tính mạng của mọi người, sau khi nghe xong mọi người tự nhiên không ai đưa ra dị nghị gì nữa.
Nghe nói nó mang kịch độc, không ai cứng đầu đến mức phải liều mạng thử xem loại nấm này rốt cuộc độc đến mức nào.
Nhưng sau khi hoàn hồn lại, một đám người lại suy nghĩ kỹ về loại nấm độc này, đều toát mồ hôi lạnh ướt cả lưng.
Đúng là thế sự vô thường (*)!
(*) Thế sự vô thường: Cuộc sống không lường trước được điều gì.
Thương đội của bọn họ đã rong ruổi nhiều năm, trải qua nghèo khổ, chịu đựng chiến loạn, vậy mà suýt chút nữa lại ngã nhào vì một loại nấm trắng nhỏ bé.
Xem ra những năm gần đây đã quá lơ là, ỷ vào việc làm trong thương đội lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, hành động càng ngày càng bất cẩn!
Vi Thập Bát sờ soạng hai mặt dây chuyền vuông đeo trên cổ, nắm chặt trong tay.
Đây là mặt dây chuyền gỗ nhỏ hình Phương Tiên Nhi mà ông ấy đã cho người tạc ngay sau khi đánh bại sư huynh, trở thành đội trưởng.
Ông ấy thầm nghĩ, lần này thật sự đã được Phương Tiên Nhi phù hộ!
Nếu không phải Thiết Trụ tình cờ được đưa đến bên cạnh bọn họ, bọn họ ăn loại nấm độc này vào, đừng nói đến chuyện gì khác, bọn họ có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi!
Bên cạnh, sau khi Đới Cửu nghe xong cũng cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Tuy hắn ta không muốn thừa nhận mình nhìn nhầm, nhưng nếu loại nấm này thật sự có kịch độc, hắn ta sẽ trở thành đầu sỏ gây tội của thương đội!
Hắn ta im lặng cúi đầu nhìn, Bạch độc ô đã hái không thể vứt bên đường, nếu không người khác nhặt về ăn thì xong đời, chỉ có thể ném vào đống lửa thiêu hủy rồi chôn xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Đới Cửu vẫn lén lút giữ lại một cây, dự định đợi khi có điều kiện, sẽ lấy nước múc một con cá đến để thử nghiệm độc tính của Bạch độc ô.