Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:23:50
Lượt xem: 14
Thịnh Quân còn chưa kịp hỏi kỹ, đã thấy khóe mắt Tảo Nhi bỗng đỏ hoe.
Chỉ thấy nàng ấy lau khóe mắt, mấp máy môi nói: “Phương Tiên Nhi, ta, ta vừa phát hiện ra, hình như ta có thể nghe hiểu những gì ngài vừa nói!”
Thịnh Quân ngỡ ngàng.
Có thể nghe hiểu những gì nàng nói, có phải là điều nàng đang nghĩ không?
Tảo Nhi nhanh chóng nói tiếp:
“Ngài vừa bảo rằng, xe đạp cần rất nhiều vật liệu mới làm được, còn phải đi trên đường bằng phẳng, hiện giờ chúng ta chưa có điều kiện đó, có phải không? Ta có thể nghe thấy hết, cũng có thể hiểu được!”
“Còn nữa, còn có giọng nói của ngài thật là dịu dàng, dịu dàng gấp ngàn vạn lần so với ta tưởng tượng! Giống như, giống như tiếng nước suối nhỏ giọt vào máng nước vậy, trong trẻo làm sao... Ta, ta, thật sự xin lỗi, mong Phương Tiên Nhi tha thứ cho những lời nói mê sảng thiếu suy nghĩ của ta, lúc này đầu óc ta quay mòng mòng, có thể miệng chó không mọc được ngà voi...”
Tảo Nhi nói mà mặt đỏ bừng, nói chuyện đứt quãng, lúc này chân tay cũng không biết để đâu.
“Nhưng mà, ta thật sự rất vui, nỗ lực học chữ bấy lâu nay, hoá ra cũng nhận được trái ngọt!!”
“Ta thực sự, thực sự quá vui mừng!!”
Câu cuối cùng, Tảo Nhi gần như reo vang trong tiếng nấc nghẹn!
Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng vui sướng của nàng ấy.
Thật là ngọt ngào mà cũng chua xót làm sao.
Mới vừa rồi, lúc lắng nghe Phương Tiên Nhi nói chuyện, cuối cùng nàng ấy cũng không phải nghe thấy tiếng đút tiền lạnh lẽo, máy móc mà là một giọng nữ dịu dàng cứ ngỡ như là hư ảo!
Tảo Nhi lập tức nhận ra, đó chính là giọng thật của Phương Tiên Nhi!
Cuối cùng, cuối cùng nàng ấy cũng có thể nghe được giọng thật của Phương Tiên Nhi rồi!
Thật là hạnh phúc!!
Thịnh Quân cũng rất vui cho Tảo Nhi, không nhịn được khen ngợi: “Xem ra ngươi đã đạt được chút thành tựu trong học tập rồi.”
Đã quen biết nhau lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng có thể giao tiếp với Tảo Nhi mà không gặp trở ngại. Trong khoảng thời gian đó, nàng cũng không làm gì cả, tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của Tảo Nhi.
Tảo Nhi và mọi người ngày ngày đi sớm về khuya, bận tối mày tối mặt nhưng chưa từng lơ là việc học, kiên trì học chữ.
Thịnh Quân thấy hết những chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-243.html.]
Đồng thời, điều này cũng hoàn toàn chứng minh rằng, phỏng đoán ban đầu của nàng về ảnh hưởng của trình độ văn hóa đối với giao tiếp là chính xác!
Tống Hàm Thanh đứng bên cạnh nghe xong, cũng mỉm cười nói với Tảo Nhi: “Chúc mừng ngươi, đây hẳn là món quà mừng năm mới tốt nhất.”
Xem ra cuối cùng công việc phát thanh mà hắn nhờ vào phước đức ba đời mới có được, cũng đến lúc phải từ chức rồi.
Tâm trạng phức tạp của Tảo Nhi đã tan biến, vào lúc này chỉ còn sót lại niềm phấn khởi.
Nàng ấy thực sự không nhịn được cười, bèn nhe hàm răng trắng, chắp tay nói với tú tài: “Cùng nhau chung vui nhé, sau này gánh nặng trên vai ngươi cũng sẽ nhẹ bớt đi!"
Hừ, nặng mới là lạ, nói cùng nhau chung vui đều là giả dối cả!
Cuối cùng Tống tú tài không còn là người duy nhất Phương Tiên Nhi coi trọng, còn nàng ấy lại cách Phương Tiên Nhi gần hơn trước, đây mới là điều quan trọng nhất!
Chuyện Tảo Nhi có thể hiểu được những gì Phương Tiên Nhi nói nhanh chóng lan truyền.
Những người ở thôn khác cũng đều tụ tập lại, trên mặt đều mang vẻ hào hứng.
Hầu hết mọi người đều có tiến độ học tập không hơn không kém gì nhau.
Tảo Nhi cũng nghe hiểu những gì Phương Tiên Nhi nói, biết đâu bọn họ cũng làm được!
Thấy một đám người tụ tập trước mặt, ánh mắt sáng rực ngóng trông nàng nói chuyện.
Lâu lắm rồi Thịnh Quân mới cảm thấy ngượng ngùng như vậy.
Ho khan một tiếng, có điều, những lời nàng sắp nói đây khá quan trọng, chắc chắn là một sự kiện trọng đại đáng được khắc trên bia đá, cũng không thể chỉ nói vài ba câu là xong được.
Thịnh Quân cân nhắc một hồi, cuối cùng trích dẫn một câu thơ:
“Mọi người say sưa bên tiệc xuân. Cầu cho năm mới hơn năm cũ.”
Không ít người nghe xong, mắt bỗng đỏ hoe.
“Âm thanh của đất trời! Hoá ra đây là âm thanh của đất trời!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ ơi, cha ơi, con trai có tương lai rồi, con thật sự có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói rồi!”
Tất nhiên, có người vui mừng, cũng có người buồn rầu.
Trong đám thôn dân cũng không thiếu những người ủ rũ cúi đầu.
Thiết Trụ đau khổ than vãn: “Ôi, chẳng lẽ chỉ có mình ta vẫn nghe thấy tiếng bỏ tiền sao? Có phải ta bị mọi người bỏ rơi rồi không!”
Thu Nương che miệng cười nói: "Đúng vậy, ít nhất trong lứa chúng ta, chỉ có mình ngươi thôi đấy.”