Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:11:12
Lượt xem: 3
Sau khi lo liệu xong phần ăn uống, mọi người lại dồn tâm sức để làm vài món đồ trang trí.
Mẹ Xuyên Tử đã cắt giấy thấm dầu mà Phương Tiên Nhi dùng để gói thức ăn ra thành nhiều tấm hoa văn dán cửa sổ.
Giấy thấm dầu này có màu sắc nhẹ nhàng nên khi Tống Hàm Thanh nhìn thấy đã đến xin Triệu lang trung một ít rễ cây thiến thảo. Sau khi tốn khá nhiều công sức đã chiết ra một ít thuốc nhuộm màu đỏ, rồi nhuộm từng tấm hoa văn trên cửa sổ thành màu đỏ.
Màu đỏ chiết từ rễ cây không rực rỡ mà là một màu đỏ thẫm. Nhưng không ai để tâm đến chi tiết đó. Tất cả đều ngắm nhìn những tấm hoa văn đỏ rực rỡ mang đầy không khí lễ hội. Họ dự định sẽ dán chúng lên khắp nơi.
Đầu tiên, họ dán lên tường trong hang. Sau đó dán lên cánh cửa ngoài hang.
Cuối cùng, họ không bỏ qua cả tủ pháp lực của Phương Tiên Nhi. Sau khi xin phép và nhận được sự đồng ý từ Phương Tiên Nhi thì mọi người đã chọn hai tấm có hoa văn đẹp nhất và dán lên tấm bảng trong suốt của tủ.
Dán hoa văn xong, lũ trẻ còn đọc mấy bài thơ cho Thịnh Quân nghe.
Thịnh Quân nhìn thấy vậy, trái tim bỗng tràn ngập tình cảm mẫu tử. Nàng không kiềm được mà dùng tinh thần thể của mình sờ đầu của mấy đứa trẻ. Theo thói quen muốn lấy ít tiền lì xì để phát cho bọn nhỏ.
Nhưng khi sờ đến túi rỗng không, nàng mới nhận ra, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua ý định kỳ lạ đó.
Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh. Chớp mắt đã đến buổi tối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tối nay, mọi người không ăn riêng nữa mà tụ tập trong hang động lớn nhất. Bọn họ cùng nhau náo nhiệt đón Tết và ăn bữa cơm tất niên.
Bữa tối thịnh soạn đã được bày sẵn.
Thường ngày, mọi người ai cũng mong chờ bữa ăn. Nhưng hôm nay lại khác, tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc hộp gỗ mà Phương Tiên Nhi đã đưa trước đó.
Sau nhiều thời gian chờ đợi, cuối cùng họ cũng đợi được đến ngày này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-234.html.]
Cuối cùng họ cũng có thể lấy món bảo bối đó ra để xem thử!
Tảo Nhi rửa tay sạch sẽ, làm theo lời dặn của Phương Tiên Nhi, đặt chiếc hộp gỗ trên một khoảng đất trống, rồi nhẹ nhàng nâng đầu hộp lên một chút, để phần đầu có lỗ đen hướng lên trên càng nhiều càng tốt.
Sau khi đặt xong, nàng ấy quay đầu ra hiệu cho mọi người. Sau đó thành kính đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấn vào phần nổi lên trên đỉnh hộp gỗ.
Ngay sau đó, một luồng sáng bỗng nhiên phóng ra từ lỗ nhỏ trên chiếc hộp gỗ, bay thẳng lên trời.
Cảnh tượng này chẳng khác gì so với cảnh tượng của vòng quay phần thưởng trước đây.
Không gian xung quanh trở nên im ắng. Tất cả mọi người đều ngước lên nhìn, há hốc miệng.
Chỉ thấy một bức tranh sống động từ từ mở ra trên không trung, một cảnh tượng rõ ràng hiện ra.
Nhìn thoáng qua cảnh đó thì nơi đó như là tiên cảnh. Sương trắng lượn lờ dưới mặt đất, những bảo vật quý hiếm khổng lồ được bày biện khắp nơi, khiến người xem không thể rời mắt.
Chưa kịp xem hết, bức tranh bỗng chuyển cảnh sang một nàng tiên nữ xinh đẹp, dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp.
Nàng tiên nữ có khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ nhưng trang phục trên người lại hơi kỳ lạ. Họ chưa từng thấy bao giờ.
Phần trên của nàng được bao phủ bởi một chiếc áo tay dài ôm sát làm bằng sợi vàng nền trắng, làm nổi bật những đường cong hoàn hảo. Làn da trắng nõn được lộ ra một cách táo bạo nhưng không hề phô trương, mà lại thuần khiết đến mức không ai dám mạo phạm.
Phần dưới là váy xòe phồng nhẹ tựa lông vũ, như thể có dải ngân hà rải rác trong đó, tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn.
Chỉ thấy nàng tiên nữ hơi hé môi.
Một giọng nói ngọt ngào êm tai vang lên đến tai mọi người :
“Mọi người thân mến, chào mừng mọi người, chúc mọi người có một năm mới vui vẻ!”