Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:41
Lượt xem: 6
Vi Thập Bát mang đến toàn những thứ tốt. Người trong thôn ai nấy đều xem qua và rất vui mừng. Mặc dù đối phương nói đây là quà cảm ơn nhưng họ vẫn bày tỏ lòng biết ơn khiến sắc mặt của Vi Thập Bát càng thêm dịu dàng.
Tuy nhiên sau khi bàn bạc với nhau một lúc, họ liền hỏi Vi Thập Bát xem có thể đổi thỏi bạc đó thành những đồng tiền lẻ hay không.
Thỏi bạc này nặng cỡ năm lượng, nhìn cũng khá lớn.
Còn bên Phương Tiên Nhi, hễ bỏ vào bao nhiêu thì sẽ nhận lại bấy nhiêu. Nếu ném thỏi bạc năm lượng này vào thì có thể tưởng tượng được rằng ánh sáng pháp lực chắc chắn sẽ sáng lên một hồi lâu, mang đến nhiều lương thực.
Dù tích trữ lương thực là việc vui vẻ. Nhưng bây giờ họ đã tích trữ rất nhiều, đủ ăn trong một thời gian dài.
Theo lời Phương Tiên Nhi thì hầu hết các loại lương thực đều có hạn sử dụng. Nếu tích trữ thêm nữa thì họ sợ rằng thức ăn sẽ không kịp dùng hết mà bị hỏng. Tự dưng làm lãng phí đồ ăn mà còn phụ lòng Phương Tiên Nhi.
Than ôi, đây thực sự nỗi phiền muộn hạnh phúc mà.
Nếu để người ngoài biết, chắc là họ sẽ ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi.
Cho nên, lần trước khi dâng tiền xong, họ đã nghĩ đến điều này và bàn bạc với Phương Tiên Nhi.
Sau này nếu có nhận được số tiền lớn thì họ sẽ đổi thành tiền lẻ và chia ra cúng nhiều lần. Như vậy sẽ thích hợp hơn.
Nghe lời đề nghị của họ, Vi Thập Bát thầm trách mình sơ suất.
Đối với những người dân thường như họ, thỏi bạc lớn tuy trông oai vệ nhưng thực tế khi tiêu xài thì dùng tiền lẻ sẽ tiện hơn nhiều.
Chỉ là, lúc này trên người ông ấy cũng không mang nhiều tiền lẻ. Ông ấy cũng không muốn kéo dài chuyện này đến lần sau. Vì vậy, ông ấy liền chạy quanh thôn một vòng, thậm chí không tha cả số tiền tích trữ của người đánh xe trong Vi gia. Ai ông ấy cũng mượn, cuối cùng cũng gom đủ năm lượng tiền lẻ đưa cho bọn họ.
Như vậy sẽ không làm chậm trễ việc chi tiêu của họ. Hơn nữa số tiền lẻ mượn tạm này, khi ông ấy về đến huyện thành là có thể nhanh chóng đổi lại và trả lại mọi người ngay.
Sau khi giải quyết xong các việc cần làm và cần nói, hai bên quyết định mỗi người trở về nhà của mình.
Vì hiện tại vẫn chưa có chim đưa thư giúp truyền tin.
Nên họ liền hẹn với nhau, nếu trước Tết trời chưa có tuyết rơi thì sẽ gặp nhau thêm một lần nữa để trao đổi về tình hình của thương đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-222.html.]
Nếu có tuyết rơi thì coi như xong. Mọi việc vặt vãnh sẽ để sau Tết mới bàn, chắc cũng không có chuyện lớn nào xảy ra.
Bàn bạc xong, họ chính thức lên đường trở về.
Nghĩ đến lần này lại kiếm được một khoản tiền, ai nấy đều phấn khởi. Họ bước chân nhẹ nhàng trở về nhà.
Kể lại những chuyện của hôm nay cho những người ở nhà nghe xong, mọi người bắt đầu nghĩ đến chuyện cúng dường (*).
(*) Hình thức dâng các loại lễ vật như thức ăn, hoa, hương, …
Trước tiên, họ chia số tiền thành năm phần, lấy một phần trong đó. Rồi cả nhóm kéo nhau ầm ầm đến chỗ của Phương Tiên Nhi.
Thấy cảnh tượng như vậy, Thịnh Quân hơi ngạc nhiên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng nhớ không lâu trước đây Tảo Nhi và mọi người vừa nhận được một khoản tiền lớn, không ngờ nhanh như vậy lại có thêm thu nhập mới rồi.
Theo kinh nghiệm của nàng, nếu họ đến đủ người, lại còn trịnh trọng như thế này thì ít nhất cũng phải mang theo từ một đến hai lượng bạc.
Thịnh Quân lập tức tính thử số giá trị năng lượng. Chỉ còn thiếu chưa đến một nghìn điểm cho lần thăng cấp sau. Nếu không có gì bất ngờ thì lần này chắc chắn sẽ thăng cấp một bậc nữa!
Không biết lần này sẽ có món ngon gì nhỉ?
Nàng lại có thể hưởng phúc rồi!
Phía người dân trong thôn, họ báo cáo với Phương Tiên Nhi về việc đã chia bạc thành năm phần, sau đó giao số bạc đó cho dì Hà Hoa để lần này cho nàng ấy dâng cúng.
Dì Hà Hoa ôm bạc bước lên trước. Dưới ánh mắt mong đợi của Thịnh Quân và mọi người trong thôn, lần lượt đưa từng đồng bạc lẻ trị giá một lượng vào khe bỏ tiền.
Thịnh Quân lập tức chăm chú nhìn điểm năng lượng. Thấy nó vượt qua mức mười nghìn.
Năng lượng tối đa lập tức tăng gấp đôi, thành hai mươi nghìn.
Còn chưa kịp xem sản phẩm mới, Thịnh Quân đã nghe một tiếng nhắc nhở của hệ thống:
[Chúc mừng bạn đã kết thúc giai đoạn tân thủ của hệ thống siêu thị. Hoạt động khuyến mãi đặc quyền tân thủ đã hết hạn. Từ nay bạn sẽ không còn hưởng ưu đãi của đặc quyền tân thủ nữa.]
Thịnh Quân vừa nghe vậy, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.