Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:37
Lượt xem: 5
Sáng sớm hôm sau, một nhóm người nhanh chóng xuất phát. Chẳng mấy chốc đã đến thôn Nguyên Bảo.
Còn chưa vào thôn, từ xa họ đã thấy có người đang lo lắng đứng ở cổng làng nhìn xung quanh.
Nhìn kỹ, hóa ra đó là Vi Thập Bát.
Vi Thập Bát cũng nhìn thấy họ. Cơ thể run lên, lập tức bước nhanh về phía họ.
Khi lại gần, ông ấy vui vẻ nói: "Cuối cùng các ngươi cũng đến! Ta đã đợi mấy ngày nay, chỉ mong các ngươi đến đây!"
Nghe vậy, Tảo Nhi hơi áy náy: "Xin lỗi Vi thúc, gần đây chúng ta thực sự có quá nhiều việc. Bận đến mức không có thời gian rảnh."
Đây không phải là lời nói dối, đúng là dạo này họ rất bận.
Nói thật thì hiện tại, bọn họ chỉ có liên lạc một chiều. Chỉ có họ đến thôn Nguyên Bảo, còn thôn Nguyên Bảo muốn liên lạc với họ thì lại không thể. Đúng là không tiện chút nào.
Vi Thập Bát cũng đang suy nghĩ về chuyện này.
Tảo Nhi và mọi người là đều thợ săn trong núi, bên mình chắc chắn không thể tìm đến. Nếu thật sự có việc cần bàn bạc thì chỉ có thể như ông ấy, đứng đợi ở làng. Chung quy lại thì đây cũng không phải là giải pháp lâu dài.
Ông ấy nghĩ ngợi một lát rồi đề nghị: "Nhắc tới thì ta có một người bạn, nhà cậu ta nuôi vài con chim đưa thư. Để ta hỏi cậu ta xem liệu có thể lại cho ta hai con chim non của cậu ta không, chúng ta mỗi bên nuôi một con. Như vậy, nếu sau này cần gặp mặt thì có thể dùng chim đưa thư báo tin."
Tảo Nhi và mọi người chưa từng nghe nói đến loài chim đưa thư này. Giờ đây nghe nói rằng có loài chim này thì đều thấy rất mới lạ. Hỏi kỹ hơn thì họ mới biết được rằng nhiều thương gia giàu có, quan viên, thậm chí là cả hoàng đế cũng dùng loài chim này để truyền tin.
Vi Thập Bát thấy họ hứng thú liền nói thêm vài câu.
Nếu hai bên ở gần nhau thì việc dùng chim đưa thư truyền tin sẽ tiện hơn nhiều so với sử dụng dịch trạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-220.html.]
Tuy nhiên đối với những bức thư quan trọng thì việc truyền tin đi ra xa cũng gặp rủi ro lớn hơn, thậm chí có thể bị người khác chặn lấy mất. Trong trường hợp này, giao cho dịch trạm thì an toàn hơn.
Nhưng cũng giống như nhóm Tảo Nhi, họ không cách quá xa nhau, cũng không có thư từ gì quan trọng. Chủ yếu chỉ là hẹn thời gian gặp mặt, nếu có được một con chim đưa thư thì rất tiện lợi.
Tảo Nhi và mọi người nghe xong thì thấy rất có lý, nên mọi người đều thích thú.
Đại Ngưu không nhịn được hỏi: "Thế thì chim đưa thư này chắc chắn là rất quý giá rồi, chúng cháu chỉ là người thô kệch, liệu có nuôi nổi không?"
Trước giờ họ chỉ nuôi gà, vịt, ngỗng, chủ yếu là để đẻ trứng hoặc để ăn.
Loài chim đưa thư như thế này, dù rất hữu ích nhưng họ thật sự chưa từng tiếp xúc qua.
Vi Thập Bát cười nói: "Không sao, chắc chắn là nuôi được mà. Để ta hỏi kỹ lại người bạn đó xem. Nếu có thể mang về con chim non thì chắc chắn sẽ kèm theo cách nuôi dưỡng nữa."
Tảo Nhi và mọi người biết nếu Vi Thập Bát đã nói đến chuyện này thì chắc chắn là đã có tính toán. Chuyện chim đưa thư này khả năng cao là sẽ thành.
Tuy nhiên, hiện tại thời tiết đang lạnh. Nếu muốn nuôi thì cũng phải đợi đến mùa xuân, đúng là không cần phải vội.
Nói xong những chuyện này.
Vi Thập Bát liền mời Tảo Nhi và mọi người vào ngồi trong sân nhỏ của Vi gia. Sau đó mới nói đến chuyện chính.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước hết, điều quan trọng nhất chắc chắn là tình hình của thương đội.
Vi Thập Bát mở lời: "Nhờ lời nhắc nhở của mọi người lần trước, ta đã nói chuyện với sư phụ. Ông điều tra và phát hiện người bên cạnh lão thái thái quả thật có vấn đề!"
Tảo Nhi và mọi người nghe vậy thì tinh thần phấn chấn, nhanh chóng hỏi thăm sự tình từ đầu đến cuối.
Vi Thập Bát liền thuật lại sự việc một cách chân thực, không nhịn được cảm thán: "Xem ra, có lúc không làm gì cũng tốt hơn là làm sai."
Tảo Nhi cười nói: "Vi thúc, nhưng cháu nghe ông cụ Cảnh nói thúc không phải là không làm gì. Giữ được tấm lòng mình là rất khó mà thúc vẫn luôn kiên trì từng giờ từng khắc. Điều này cho thấy thúc không chỉ làm mà còn làm đúng nữa."