Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:24
Lượt xem: 5
Chủ đề này tạm thời không tiếp tục được nữa, sư nương nhanh chóng rời đi, bận rộn làm những việc khác.
Vi Thập Bát vẫn ngồi trong vườn uống trà, tiếp tục dòng suy nghĩ ban nãy, nghĩ về người tên Tú cô.
Tuổi tác của ông ấy và Tú cô không chênh nhau là mấy nhưng bà ta lại vào phủ sớm hơn ông ấy.
Theo ấn tượng của ông ấy, Tú cô đã luôn ở bên cạnh lão thái thái.
Ông ấy đã nhìn thấy cách hai người họ đối xử với nhau.
Tú cô đối xử với lão thái thái như bà nội ruột, rất thân thiết với bà, cũng rất chu đáo tận tâm. Lão thái thái vô cùng tốt với Tú cô.
Tình cảm giữa hai người là tình cảm ấm áp như tình bà cháu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tình cảm sâu đậm như vậy bày ra trước mắt, có vẻ Tú cô thực sự không có lý do để hại lão thái thái.
Suy nghĩ xong việc này, Vi Thập Bát liền đứng dậy, định đi gặp sư phụ.
Ông ấy bước trên con đường nhỏ trong vườn, suy nghĩ m.ô.n.g lung thì lại nghĩ đến sư huynh Minh Bắc của mình.
Nói đến Minh Bắc, người này không chỉ vào thương đội trước ông ấy hai năm mà còn có mối liên hệ sâu sắc với sư phụ hơn ông ấy.
Ông ấy nghe người ta kể lại.
Minh Bắc được sư phụ nhận làm đồ đệ là do một mối nhân duyên rất đặc biệt.
Lúc đó, thương đội của sư phụ chưa lớn mạnh, chỉ là một đội nhỏ tạm bợ, người cũng không nhiều. Một lần nọ, có một mối làm ăn cần đàm phán gấp mà sư phụ chỉ kịp mang theo hai người ra khỏi thành, trong đó có Minh Bắc.
Trên đường xảy ra sự cố, khi đi qua một con đường núi dốc, bước chân của sư phụ quá vội vàng nên bước đi không vững, suýt chút nữa rơi xuống vách núi, may mà Minh Bắc liều mình lao tới kéo ông lại.
Sau khi trở về, sư phụ liền nhận Minh Bắc làm đồ đệ.
Còn Vi Thập Bát được sư phụ nhận thì không có câu chuyện nhiều sóng gió như vậy. Ngược lại, khá là mơ hồ, ông ấy trở thành đồ đệ của Cảnh lão một cách rất ngẫu nhiên.
Nhớ lại năm đó, khi Vi Thập Bát gia nhập thương đội thì đội của Cảnh lão đã có chút danh tiếng.
Ông ấy vẫn nhớ lần đó đi một chuyến buôn ngắn. Khi ấy Minh Bắc không đi cùng, chỉ có ông ấy, Cảnh lão và vài người khác cùng đi.
Từ đầu đến cuối, Vi Thập Bát cảm thấy mình không làm gì nhiều nhưng sau khi trở về thì Cảnh lão gọi ông ấy đến, nói muốn nhận ông ấy làm đồ đệ nên hỏi ý kiến của ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-212.html.]
Nghe thấy những lời đó, Vi Thập Bát ngớ người ra, cảm giác như bị một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi trúng đầu, cứ thế lơ mơ đồng ý.
Sau này, ông ấy còn cố tình hỏi Cảnh lão tại sao lại nhận ông ấy thì Cảnh lão chỉ cười nói rằng giữa họ có duyên phận.
Nhưng đến tận bây giờ, Vi Thập Bát vẫn chưa hiểu được duyên phận đó rốt cuộc từ đâu mà ra.
Vừa đi vừa nhớ lại, ông ấy ngẩng đầu lên thì đã đến cửa thư phòng của sư phụ. Cửa lớn đóng chặt, bên trong không có âm thanh nào.
Vi Thập Bát dừng lại mọi suy nghĩ, chỉnh lại vạt áo và cổ tay áo, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
Đúng lúc đó, cửa bỗng nhiên mở, ông ấy đối mặt với Minh Bắc.
"Sư huynh." Vi Thập Bát gọi một tiếng.
Dường như tâm trạng Minh Bắc không tốt nên chỉ khẽ gật đầu, không nói gì rồi nhanh chóng rời đi.
Vi Thập Bát thấy vậy, hơi khó hiểu.
Ông ấy nhanh chóng quay người lại, gõ cửa. Sau khi được sư phụ cho phép thì liền bước vào phòng.
Vừa vào cửa đã thấy Cảnh lão quay lưng về phía ông ấy, đứng chắp tay ở giữa phòng.
"Sư phụ!" Vi Thập Bát bước lên phía trước gọi một tiếng.
Cảnh lão không quay người lại, chỉ mở miệng hỏi một câu: "Thập Bát, con nghĩ, điều quan trọng nhất của một thương nhân là gì?"
Vi Thập Bát sững sờ, không nghĩ ngợi gì liền thốt ra: "Chân thành giữ chữ tín."
Câu này không phải là ông ấy tự nghĩ ra, mà là khi xưa sư phụ đã vô tình nhắc đến. Mà ông ấy thì vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nghe xong, Cảnh lão im lặng một lúc, rồi nói: "Thập Bát, bao nhiêu năm nay con vẫn không thay đổi, như vậy rất tốt. Sau này nhất định phải luôn ghi nhớ năm chữ này."
Vi Thập Bát lập tức vỗ n.g.ự.c đáp: "Sư phụ, người cứ yên tâm. Con sẽ mang theo năm chữ này vào mộ luôn!"
Cảnh lão quay người lại, trên mặt mang theo nụ cười, giả vờ nhổ vài cái lên không trung, nói: "Được rồi, con nhớ là được. Không cần nói những lời không may mắn đó nữa!"
Dừng một chút, ông lại hỏi: "Đúng rồi, cái hũ dầu quả lần trước con mang đến..."
Là một thương nhân lão luyện, làm sao Cảnh lão không nhận ra tiềm năng kinh doanh trong đó.
Vi Thập Bát cũng không định giấu giếm: "Đó là phương pháp mà dân làng chỗ con nghĩ ra, thường ngày có thể kiếm thêm chút thu nhập."
Dù sao thì sau này loại dầu quả này cũng phải thông qua con đường của thương đội để bán. Trước mắt, ở chỗ sư phụ chắc chắn cũng phải được thông qua.