Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:09
Lượt xem: 10
Thịnh Quân nhanh chóng bày hàng hóa lên kệ, rồi không chờ kịp mà mở một hộp lẩu cay ra ăn.
Lẩu tự sôi của hệ thống ngoại trừ túi tự sôi còn có thêm hai túi nước. Trước tiên nàng đổ thêm nước vào túi tự sôi, chuẩn bị xong thì mở túi nguyên liệu nấu ăn đổ vào trong hộp.
Không bao lâu sau, lẩu tự sôi đã sôi, bọt nước kêu lên ùng ục, mùi hương mê người lan tỏa khắp nơi.
Thịnh Quân chấm đũa, quả quyết ăn lá sách bò trước, lá sách bò thơm thơm giòn giòn là món yêu thích của nàng.
Chất lượng sản phẩm của hệ thống vẫn khiến người ta hài lòng như trước. Mặc dù là thức ăn nhanh nhưng hương vị không khác gì mấy so với đồ ăn tươi mới, lá sách bò cho vào miệng vẫn còn vị giòn, dễ dàng bị cắn ra thành miếng nhỏ, nuốt xuống. Thịnh Quân không nhịn được thầm cảm thán: Quả nhiên, lẩu là mỹ thực tuyệt vời hoàn toàn không gì thay thế được!
Thịnh Quân vừa ăn như gió cuốn vừa suy nghĩ đến nhóm người vừa mới cho nàng năm lượng bạc, giúp nàng có điểm năng lượng kếch xù để tiêu xài, hẳn là có thể mua vài nồi lẩu về ăn.
Lẩu tự sôi kiểu này, nếu so về giá thì nó không phải sự lựa chọn để lấp đầy bụng, nhưng mà, có nó thì cũng có nghĩa những người cổ đại này có thể vừa dùng cơm vừa hưởng thụ thêm một chút, đây cũng xem như một trải nghiệm lớn, nâng cao chất lượng cuộc sống.
Thịnh Quân đang vui vẻ ăn lẩu.
Ở phía đối diện, nhóm người rất nhanh đã chú ý pháp quang của Phương Tiên Nhi đã tăng lên, còn là hai cái.
Lý Phát Tông vươn tay ra, chạm vào cả hai phím đang sáng lên, bọn họ nghe thấy âm thanh rầm rầm chắc nịch rơi xuống, tiếng động vang lên liên tiếp từng bốn, năm lần.
Nếu chỉ nghe âm thanh thì nó khá tương tự với trái cây đóng hộp lần trước?
Hắn ta nhanh chóng cúi người, lấy một dụng cụ bằng gốm có tạo hình kỳ lạ từ trong rương chúc phúc.
Nửa phần trên của dụng cụ này trông giống như một cái chén lớn, xung quanh có một vòng lõm xuống dưới, có thể bỏ đồ vào trong, ở giữa là một vật thể hình trụ đứng rỗng ruột, thành hộp rất mỏng, trên hẹp dưới rộng.
Nửa dưới của dụng cụ cũng là một hình trụ đúng khép kín, trên hẹp dưới rộng, đường kính đỉnh trụ lớn bằng đáy chén lớn. Có một cái lỗ nhỏ tròn hình vòm mở ra ở vị trí nối tiếp giữa mặt bên và đáy, nhìn từ lỗ này vào trong có thể nhìn thấy bên trong hình trụ đứng này trống rỗng.
“Đây là cái chén hay là cái nồi?” Tảo Nhi tò mò hỏi.
Lý Phát Tông lắc đầu, hắn ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-203.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn ta nghĩ bên trong vẫn còn đồ thế là lại cúi người xuống, lôi ra một hộp đồ gốm y chang và hai cái hộp gỗ nặng chịch.
Ngoại hình của hộp gỗ này trông rất giống bánh quy nhưng màu sắc đậm hơn một chút.
Khi mở nắp hộp ra, bên trong đều là chất béo cô đặc dùng để nấu ăn, từng khối từng khối nhỏ xếp thành hàng.
Hình như là mỡ heo, nhưng trong đó còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, trông rất mới mẻ, bọn họ chưa từng thấy qua.
Người trong thôn tò mò vây quanh nhìn mấy món này một lúc lâu.
Thịnh Quân cũng tập trung nhìn theo bọn họ, sau đó phát hiện ra hệ thống lại lén lút đổi bao bì bên ngoài của đồ ăn rồi.
Hộp đóng gói bằng nhựa được thay thế bằng nồi than nhỏ bằng gốm, nguyên liệu của nồi lẩu vốn được đóng gói bằng hút chân khâu giờ đã thay đổi thành từng viên cốt thả lẩu, đóng gói trong hộp.
Thịnh Quân kiểm tra hạn sử dụng của sản phẩm, phát hiện có thể bảo quản được ba tháng.
Chắc chắn hệ thống có một vài công nghệ cao nào đó mới có thể đảm bảo thức ăn trong không gian bịt kín như thế lại có thể giữ lâu được như vậy.
Nhưng thứ quan trọng nhất của lẩu tự sôi là gói tự sôi… Món đồ trước mắt chỉ có thể coi là lẩu ăn liền, tuyệt đối không dính dáng gì tới tự sôi.
Thậm chí còn cần những người cổ đại này tự nấu sôi lên để ăn.
Hầy, nàng còn tưởng gói tự sôi sẽ xuất hiện giống như hình dạng trước đó của Noãn Bảo Bảo vậy, nếu là như thế, viên cốt lẩu thì phải nấu lên còn Noãn Bảo Bảo có thể trực tiếp sử dụng được.
Đáng tiếc là mọi người ở đây không được tận hưởng điều này.
Sau khi quan sát xong, Thịnh Quân thấy đám người Lý Phát Tông vẫn còn đang nghiên cứu món hàng, nàng giải thích sơ qua cho bọn họ về cách sử dụng nồi và nguyên liệu nấu ăn:
“Trong tay mọi người là nồi lẩu than, trong hộp gỗ đều là viên đồ ăn đã được xử lý rồi. Trước tiên mọi người cho các viên đồ ăn vào trong nồi, thêm nước, rồi lại bỏ ít than ở chỗ bỏ than bên dưới nồi, nấu sôi là có thể ăn được rồi…”
Thịnh Quân vừa nói xong thì vỗ vỗ đầu mình một chút.
Dù sao cũng không có chức năng tự làm nóng, đều cần phải nấu rồi mới ăn, vậy có hay không có cái nồi than này khác nhau chỗ nào đâu?
Những người cổ đại này có thể nấu mì ăn liền và cháo ăn liền, cho nước cốt lẩu vào là được rồi, còn thuận tiện hơn nữa.