Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:04
Lượt xem: 11
Sau khi làm xong những chuyện này, tâm tình mọi người dần dần bình tĩnh lại, bọn họ lập tức quay về trong hang nằm xuống, tính sẽ chợp mắt một chút.
Chỉ có Đại Ngưu lật qua lật lại nhưng không tài nào ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng hắn ta đã cầm theo dụng cụ để ra ngoài kiểm tra cái bẫy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi ngoài trời đã hoàn toàn sáng, mọi người lần lượt thức dậy, thu dọn đồ đạc.
Lúc này Đại Ngưu cũng đã quay về, chào hỏi vài người nhờ họ giúp một tay, nhiều người sức lớn, mỗi người nói ra ý kiến của mình, suy nghĩ các tình huống có thể phát sinh giúp hắn ta từng bước hoàn thiện cái bẫy.
Sau khi tìm được tất cả các vấn đề có thể tìm được thì những người còn lại mới quay về.
Đại Ngưu vẫn còn đứng tại chỗ, hắn ta nói bây giờ chưa về được, muốn làm cho xong mấy cái bẫy đã.
Nhóm Hà Hoa rời giường, rửa ráy xong cũng trở nên bận rộn.
Đầu tiên bọn họ phân chia thịt heo, một nhóm người xử lý đơn giản phần thịt heo sẽ ăn trong vài ngày tới, phần còn lại sẽ làm thịt khô, chờ tới Tết lại ăn.
Cái đầu lợn rừng này không nhỏ, khoảng mấy trăm cân (*), lượng thịt cũng nhiều, trông có vẻ chắc nịch, thể hiện năm nay nhất định sẽ là một năm sung túc.
(*) 1 cân = ½ kg
Ngoại trừ thịt, bọn họ cũng thu hoạch được một cặp răng heo rắn chắc và một tấm da tốt.
Da lợn rừng không giống lợn nhà, da lông rất giày, thích hợp giữ ấm.
Mẹ Xuyên Tử nhìn tấm da đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hỏi có muốn dùng miếng da đó làm lớp vỏ bọc bên ngoài cho pháp khí cho Phương Tiên Nhi không?
Mọi người cảm thấy chủ ý này không tệ thì hỏi thăm ý kiến của Phương Tiên Nhi một chút, sau đó bị Thịnh Quân dở khóc dở cười từ chối.
Nàng cảm thấy máy bán hàng tự động không cần có lớp bọc ngoài! Khi không lại lãng phí một miếng da tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-200.html.]
Sau khi làm xong những việc này, nhóm Hà Hoa còn dành ra hai mươi cân thịt heo, một nửa bọn họ tính đưa qua chỗ Vi Lão Căn, một nửa thì bọn họ muốn đem qua cho nhóm Thạch thúc.
Hôm nay cũng vừa đúng thời gian hắn ta vào thành giao dịch, có thể mang đống đồ này đi.
Đại Ngưu muốn ở nhà làm bẫy do đó Lưu Nhị Sơn và Lý Phát Tông phụ trách việc này.
Nhóm Tảo Nhi phụ trách đi một chuyến tới Vi gia thôn đưa thịt heo.
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản xong, hai nhóm chia nhau ra lên đường.
Trên lưng nhóm Lưu Nhị Sơn cõng không ít đồ, lúc bọn họ tới hai người Thạch thúc đã đứng đó đợi từ trước.
Vừa gặp mặt đối phương còn cố ý hỏi thăm tình hình của Đại Ngưu một chút, biết hắn ta vì có việc nên mới không tới thì Thạch thúc mới yên tâm.
Lý Phát Tông cũng có qua lại không ít với nhóm Thạch thúc, lần này Đại Ngưu không có mặt nên hắn ta ra mặt nói chuyện với đối phương.
Nhớ lại chuyện lần trước Thạch thúc nói, Lý Phát Tông chủ động hỏi thăm: “Tình hình trong thành bây giờ sao rồi? Các ngươi còn muốn đi về phía Nam à?”
Thạch thúc cười nói: “Tạm thời không đi nữa. Đợt trước tình hình trong thành thật sự không ổn, nhiều lần huyên náo ầm ĩ, có lẽ mấy phú hộ cũng cảm thấy sợ hãi nên tấp nập phát lương thô và cơm cháo, gần đây cuộc sống yên ổn hơn nhiều.”
“Trước mắt cũng sắp tới mùa đông rồi, thời điểm này không thích hợp đi xa, vẫn là đợi hết năm, sang xuân đầu năm sau, xem lại tình hình thế nào đã!”
Lý Phát Tông thở dài: “Chậc, hy vọng có thể yên ổn một thời gian, các ngươi cũng chú ý an toàn nhiều hơn!”
Sau khi trao đổi tin tức một chút, Lý Phát Tông nhanh chóng lấy cái túi hắn ta mang theo ra, so ra còn nhiều hơn trước kia. Thạch thúc đi tới gần xem một chút, đếm số lượng, vẻ mặt hơi giật mình.
Lý Phát Tông lập tức giải thích: “Sắp tới mùa đông rồi, chúng tôi dự định trú trong hang trốn mùa lạnh nên tầm một hai tháng tới không chắc sẽ tới đây. Lần này chúng tôi bấm bụng mang cho mọi người vài thứ, để mọi người cũng có một năm mới đầy đủ.”
Sau đó hắn ta lấy thịt lợn rừng ra, nói có lợn rừng xông vào thôn, mọi người chia với nhau, cũng cho nhóm Thạch thúc một chút.
Thạch thúc nghe bảo có lợn rừng xông vào thôn thì hỏi thăm tình hình trong thôn một chút, đảm bảo không có ai bị thương vong mới nhận lấy thịt. Bọn họ đúng là cần mấy thứ này.