Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:09:57
Lượt xem: 15
Nghe thấy câu này, người nhà Vi gia đều thấy sốc, nói: “Gì cơ?”
Vi Thập Bát càng nôn nóng hỏi: “Lúc nãy cháu nói, dầu quả này còn có thể giúp thuyên giảm bệnh trí não? Nhưng mà, sao các cháu biết được chuyện này?”
Chuyện là, đối phương phát hiện ra chuyện quả Nguyên Bảo có thể chiết xuất tinh dầu cũng chỉ mới mấy ngày trước thôi ấy.
Tảo Nhi gật đầu, biết chắc ông ấy sẽ hỏi câu này, bèn chọn ra câu từ khá đáng tin: “Thôn bọn ta có một du y (*) chạy nạn đến, lúc trước xông pha Nam Bắc, rất có tài.”
(*) du y là những thầy thuốc dân gian đi chữa bệnh khắp nơi chứ không ở một nơi cố định.
“Lúc đó y thấy quả Nguyên Bảo này thì nói rất quen, mãi đến mấy hôm trước y mới nhớ ra, nói với bọn ta là y từng thấy quả này ở vùng đất bé nhỏ nào đó, người địa phương toàn gọi nó là quả cánh, nói thứ này ăn vào bổ não, thậm chí còn tạo ra phương thuốc chuyên trị bệnh não. Theo du y đó nói, chính xác là có vài công dụng.”
Phương Tiên Nhi nói cây Nguyên Bảo này không phải chỉ có ở một nơi, chắc hẳn những vùng khác cũng có. Mà thương đội của Vi Thập Bát có tuyến đường cố định, tuyệt đối không thể đến được tất cả mọi nơi.
Tảo Nhi nói như vậy, Thu Nương bên cạnh bổ sung thêm chuyện lá cây Nguyên Bảo nấu nước có thể chữa được phong thấp.
Người Vi gia vừa nghe vậy, ai cùng thấy mấy câu này rất đáng tin.
Nghĩ kỹ thì nếu nói ăn quả Nguyên Bảo còn nguyên có lợi cho não bộ, bổ não, bản thân họ là ví dụ rất tốt đây.
Vì trong thôn bao năm qua chưa từng xuất hiện ai mắc bệnh não, đầu óc cũng rất tỉnh táo.
Còn lá cây nấu nước thì họ cũng từng nấu thật, thật sự khá có tác dụng chữa bệnh, đây chính là kinh nghiệm truyền từ tổ tiên. Nhóm Tảo Nhi có thể biết được điều này, chứng tỏ chỗ của họ quả thật có một lang trung tài giỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng đúng, nếu không có lang trung, sao trước kia lại dùng tiếp cốt mộc để chế tạo ra dược hoàn có tác dụng chữa bệnh rất tốt ấy được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-196.html.]
Lang trung tinh thông chuyện thảo mộc này, không hề làm người ta thấy bất ngờ, hơn nữa vị đó còn là du y, chắc chắn hiểu biết nhiều hơn.
Nhưng mà thôn của nhóm Tảo Nhi quả là sinh ra thế hệ nhân tài mà, người nào cũng có, chẳng trách có bản lĩnh sống trong núi, thân thiết với họ thật sự là kết giao đúng người!
Thấy gương mặt của mọi người đều lộ vẻ công nhận, Tảo Nhi bèn nói tiếp: “Bản thân quả Nguyên Bảo đã có một vài công dụng kỳ diệu, mà tinh dầu quả chúng ta chiết xuất ra lại còn là tinh hoa của quả Nguyên Bảo. Mọi người nghĩ mà xem, nhiều quả thế kia chỉ có thể chiết ra chút xíu tinh dầu như vậy, dĩ nhiên hiệu quả càng tốt hơn rồi!”
Nói xong, nàng ấy lại nghĩ.
Tuy những lời Phương Tiên Nhi nói chắc chắn không sai, nhưng dù gì bản thân họ vẫn chưa thật sự thử qua, cũng không biết tác dụng chữa bệnh cụ thể của dầu phong kia có thể tốt đến mức nào.
Thế là lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, những chuyện này toàn là du y của bọn ta nói, chưa có ai từng chứng kiến tận mắt, hơn nữa theo y nói thì phải dùng tinh dầu này một khoảng thời gian mới có thể thấy được hiệu quả, chẳng phải thần dược gì, mà là một loại đồ bảo dưỡng.”
“Nghe Vi thúc nói vậy chắc thúc sẽ không rời đi trước năm mới đâu nhỉ. Chuyện người đứng đầu thương đội, chắc cũng phải kéo dài một khoảng thời gian nữa mới giải quyết xong được.”
“Nếu bên thúc không còn cách khác, chi bằng mang tinh dầu này sang cho lão thái thái dùng thử, trước đừng nói nó có công hiệu gì, chỉ nói tinh dầu này bồi bổ sức khỏe là được. Nếu qua một khoảng thời gian, bệnh trí não của bà ấy có thể thuyên giảm thật thì thúc hẵng nhận phần công lao này!”
Tảo Nhi suy nghĩ chu toàn, cân nhắc đến mọi phương diện.
Vi Thập Bát cảm thấy rất thích hợp, bèn gật đầu đồng ý.
Qua cuộc trò chuyện, ông ấy cảm thấy Tảo Nhi ăn nói rất đâu ra đấy, đầu óc cũng khá nhạy, suy nghĩ lại tinh tế, ở trong thôn sơn nhỏ thật sự hơi uổng, bèn cân nhắc về bảo phu nhân tìm xem liệu có công việc nào thích hợp, giới thiệu cho Tảo Nhi làm.
Lại nhớ về dầu phong kia, trong lòng ông ấy đã có tính toán, không kìm được nói: “Nếu dầu phong này có hiệu quả như vậy thật, vậy các cháu đã giúp Vi thúc một việc lớn rồi!”
Chuyện là sư phụ quan tâm nhất là mẹ của ông.
Nếu bệnh trí não của lão thái thái có thể thuyên giảm thật, không nói chuyện khác, nói không chừng sư phụ ông ấy sẽ không nghỉ hưu sớm vậy nữa thì sao?
Dù sư phụ vẫn muốn nghỉ thì đã có vụ này, có lẽ cũng có thể thêm chút ảnh hưởng khi suy xét đến ông ấy nhỉ?