Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:09:52
Lượt xem: 10
Bởi vì Phương Tiên Nhi không cần giỏ mà bọn họ đã rửa trước đó, bây giờ cũng có thể tiết kiệm được một bước, không cần rửa nữa, trực tiếp lấy củ mài lên trên lửa nướng vỏ, thui rễ đi.
Rễ cây kia vậy mà rất dễ cháy, liền cháy xém, lớp vỏ rất nhanh cũng bị nướng sạch sẽ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Để lại một phần trực tiếp nướng trên lửa, còn lại cầm đi hấp hoặc nấu chín, lại chọn một ít bột nhão trong đó, bỏ vào trong nước dùng sức khuấy thành hồ, sau khi dùng vải lọc, đổ vào trong một thùng gỗ để lắng đọng lại.
Chờ lắng đọng xong, có thể có được một ít tinh bột bán thành phẩm, đến lúc đó lấy ra phơi hoặc nướng khô, coi như đại công cáo thành.
Về phần những củ mài nghiền lấy được khi lọc, vừa vặn lại thêm vào nồi gia công một chút, rán thành từng cái bánh tròn nhỏ.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng một bữa tiệc củ mài thịnh soạn cũng đại công cáo thành!
So sánh một phen, củ mài được nướng ra ngửi thấy thơm nhất, bọn nhỏ đều vây lại, muốn nếm thử cái này trước.
Tảo Nhi cắt củ mài thành từng đoạn nhỏ rồi chia cho mọi người, dặn dò: "Ăn chậm một chút, ăn xong rồi, qua một lúc, không cảm thấy khó chịu gì thì đến lấy phần còn lại."
Bọn nhỏ đều ngoan ngoãn đồng ý, người lớn cũng nghe lời gật đầu.
Củ mài chín, lột vỏ ra, hầu như sẽ không khiến người ta ngứa tay. Nhưng Phương Tiên Nhi nhắc tới chuyện ăn củ mài có thể dị ứng, vẫn đáng chú ý.
Bọn nhỏ cầm củ mài nướng nóng hổi đổi tay qua lại, trong miệng không ngừng thổi thổi, hy vọng nó mau mau nguội xuống.
Chờ một hồi, nhiệt độ đã hạ xuống, liền cẩn thận lột vỏ củ mài ra, lộ ra phần được nướng vàng ươm mềm mại bên trong.
Ngửi một cái, lại là một loại hương vị không giống bình thường.
Không kịp chờ đợi thổi thổi hai cái, sau đó liền nhét vào miệng cắn một miếng lớn, sau khi cắn ra bên trong vẫn nóng, đứa nhỏ bị nóng nóng lập tức nước mắt lưng tròng, không tiện trực tiếp nuốt xuống, lại không nỡ nôn ra ngoài, chỉ có thể vừa ăn vừa há miệng thổi phù phù.
"A a, quá ngon!"
"Hô~ Mùi thơm quá, củ mài này nhai vào lại dính răng của ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-150.html.]
Người lớn thấy thế đều cười nói: "Ai u, đã ăn nhiều đồ tốt như vậy, sao vẫn còn bộ dạng như mèo thèm ăn như vậy? Cũng sẽ không thiếu đồ cho các ngươi ăn!"
Bọn nhỏ chỉ cười ngây ngô he he.
Bất kể như thế nào, tuổi thơ của các nàng tuy rằng sinh sống ở trong núi, nhưng tựa hồ cũng nhận được vui vẻ không tưởng tượng được.
Ngày thường có bạn bè tốt chơi chung, lại có người dạy học, có câu chuyện mới lạ nghe, có đồ ăn ngon của Phương Tiên Nhi, còn có đủ loại quả dại rau dại đổi khẩu vị xem như đồ ăn vặt.
Đặt ở trước kia, nhà ai dám nghĩ, hài tử nhà mình nuôi ra, có thể sống cuộc sống tự tại thoải mái như vậy?
Bọn họ chịu khổ, chịu đói, lo lắng hãi hùng, những ngày tháng trước kia, căn bản không gọi là cuộc sống, nhiều lắm cũng chỉ là tìm cách sống sót.
Nhưng có lẽ bắt đầu từ thế hệ này, bọn họ sẽ có hy vọng sống cuộc sống tốt đẹp.
Sống những ngày có hi vọng, có lòng có sức lực.
Sống những ngày tháng không lo ăn lo uống, không sợ đói lạnh, không lo sinh tử.
Chờ một đám người ăn xong củ mài, lại ăn bánh củ mài và củ mài hấp.
May mắn là, bọn họ dường như không bị dị ứng với củ mài, coi như may mắn, không cần trơ mắt nhìn người khác ăn.
Thức ăn làm từ củ mài này, tuy không phong phú bằng những tiên phẩm của Phương Tiên Nhi, nhưng đại khái là các nàng tự mình bỏ sức ra, đồ ăn có được, giống như dầu đậu, ăn vào luôn cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn.
Bận rộn xong việc này, đoàn người liền nghỉ ngơi.
Lấy tinh bột dùng nước lắng đọng một đêm, chờ sáng mai Hà Hoa các nàng lại đi xử lý.
Trong từng đợt mùi thơm của củ mài, tất cả mọi người đều ngủ một đêm thật ngon.
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người cứ như thường lệ rửa mặt thu thập xong, liền khẩn cấp lấy bánh mì nếp cẩm kia ra, dự định ăn.