Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:09:47
Lượt xem: 12
Bởi vì trước kia chưa từng đào, cũng không có kinh nghiệm, động tác của mọi người đều là cẩn thận từng li từng tí, sợ đào hỏng củ của nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chậm rãi đào một hồi, quả nhiên trông thấy không ít củ mài thô màu vàng đất, mọi người hăng hái, lập tức tăng nhanh tốc độ trong tay, đào ra rất nhiều.
Đào xong vài củ, Tảo Nhi không nhịn được mà níu lấy lá cây, cầm trong tay ước lượng, đừng nói, bảo bối này lớn lên thật tốt!
Lớn nhất còn khỏe hơn cánh tay trẻ con, dài nhất cũng sắp bằng cánh tay duỗi thẳng của người trưởng thành!
Nghĩ đến thứ này giống như lương thực dự trữ, năm sau có thể gieo hạt, động tác của mọi người đều mạnh mẽ như sấm sét, vung cuốc đổ mồ hôi như mưa,
Mất rất nhiều sức lực, đồng lòng đào được mấy giỏ củ mài.
Thấy đã tới giờ, mọi người cõng giỏ đầy trở về, bước chân đều là hưng phấn nhẹ nhàng, lòng đều là trở về tìm Phương Tiên Nhi báo tin vui.
Thuận tiện hỏi thêm chút cách làm, nếm thử hương vị của thứ này.
Đến lúc này, cuối cùng cũng đã nói xong quá trình đào củ mài, Đại Ngưu cũng nói ra tin tức mình nhận được, người hai bên cũng coi như bàn giao xong.
Một đống người nhanh chóng cầm nửa giỏ củ mài đã rửa sạch lên đường, dự định đi dâng cúng cho Phương Tiên Nhi một ít, sau đó lại hỏi một chút chuyện có liên quan đến thứ này.
Chờ đi tới trước mặt Phương Tiên Nhi bái lạy, sọt củ mài đã được bày ra phía trước nhất.
Tảo Nhi đi ra khỏi đám người, nói ra ý đồ lần này.
Thịnh Quân nghe xong, biết các nàng dự định để lại củ mài làm giống, còn muốn ăn, lần này không cần đồ của các nàng, chỉ nói phương pháp chế biến nó.
Đầu tiên, điểm quan trọng nhất, khẳng định là: "Khi gọt vỏ củ mài sẽ chảy ra một loại chất nhầy, nếu người có thể chất nhạy cảm, dùng tay chạm vào có thể sẽ cảm thấy ngứa, nghiêm trọng hơn còn có thể dị ứng."
"Nói đến dị ứng, có vài người ăn củ mài cũng có thể dị ứng đấy, còn có trái cây rau quả khác cũng như thế, cho nên lần đầu tiên ăn thực vật chưa thấy qua, nhất định không được ăn quá nhiều, tránh cho toàn thân không thoải mái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-147.html.]
Nói chuyện xong, thấy các cổ nhân đều mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, Thịnh Quân nghĩ nghĩ, ý thức được đối với các cổ nhân mà nói, gọt củ mài đoán chừng là chuyện rất tốn công phu.
Ở triều đại vật tư nghèo nàn này, trừ phi là thứ mắt thường có thể lột được, nếu không khi các nàng ăn trái cây rau quả, xác suất lớn đều sẽ ăn luôn cả vỏ nhỉ?
Hơn nữa, từ dị ứng này cũng thuộc về từ ngữ gần hiện đại, mọi người đoán chừng nghe xong như lọt vào trong sương mù, căn bản không có khái niệm gì.
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, Thịnh Quân nhanh chóng tra xét tư liệu, lại nói:
"Dị ứng, đại khái chính là, sau khi ăn hoặc tiếp xúc với thứ gì đó, trên người sẽ xuất hiện một số biến hóa không tốt, ví dụ như phát ban, vừa đau vừa ngứa vừa đỏ, không phải chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng sẽ xảy ra vấn đề lớn!"
Vừa nói như vậy, mấy người Tảo Nhi đã hiểu gần hết rồi.
Trước kia ở trong thôn từng thấy có người nổi mẩn, nhìn rất đáng sợ, tất cả mọi người không biết nguyên nhân. Bây giờ nghĩ lại, tám phần chính là dị ứng!
Xem ra về sau đồ vật vào miệng và qua tay phải chú ý một chút!
Thịnh Quân bên này lại nói về củ mài: "... Đúng rồi, củ mài thật ra cũng có thể không gọt vỏ vẫn ăn được. Rửa sạch sẽ nó, làm khô, đặt lên lửa nướng một lát, đốt cháy rễ, vừa nướng vừa lật, có thể ăn cả vỏ."
Sau đó nàng còn nói chút cách làm củ mài.
Ví dụ như giã nhuyễn làm bánh củ mài, hấp củ mài cũng không tệ, còn có củ mài nướng thơm ngon.
Ai, nói đến nướng, liền không khỏi nhớ tới khoai tây và khoai lang, không biết hai thần vật này lúc này đã truyền vào trong nước chưa?
Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Quân thuận miệng hỏi, đáng tiếc bao gồm cả Tống thư sinh và các cổ nhân đều tỏ vẻ chưa từng nghe qua.
Nhưng khi nghe Thịnh Quân phổ cập hai loại cây trồng khoai tây và khoai lang, sản lượng cao, còn chống đói, mọi người đều để tâm, truy hỏi vài câu đặc điểm nhận dạng của chúng.
Mặc dù Phương Tiên Nhi nói, trong núi cơ bản tìm không được củ dại, nhưng lỡ như về sau gặp ở bên ngoài thì sao?
Gặp được không nhận ra coi như lỗ lớn!