Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 124

Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:04:13
Lượt xem: 9

Đây là lễ mà nàng ấy học được từ trên người Tống tú tài kia.

Lưu Nhị Sơn không nói chuyện, đảo mắt nhìn ý tứ của Triệu lang trung.

Triệu lang trung vuốt râu, trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra ý cười: “Ngươi thích mấy thứ này à? Muốn học theo ta, không cần thông báo trước với nương ngươi một tiếng sao?”

Nghe giọng điệu ông ấy có vẻ như đang vui vẻ.

Thu Nương liền gật đầu thật mạnh nói: “Ta muốn học!”

Về phần điểm phía sau:

“Nương ta đã nói với ta, chỉ cần ta không làm chuyện thương thiên hại lý, tổn thương lòng người thì những chuyện còn lại ta muốn làm gì nương cũng đều sẽ không phản đối. Còn nói là ta đã là người lớn, đã trưởng thành rồi, phần lớn tới gian có thể tự mình quyết định, nếu thật sự không chắc chắn được thì mới đi hỏi nàng ấy.”

Hơn nữa, chuyện học y này rõ ràng là chuyện tốt, đến khi nương nàng ấy biết thì vui mừng còn không kịp nữa là.

Nhưng Triệu lang trung bên này lại khó mà nói.

Mặc dù bây giờ ông ấy đã thả lỏng, nhưng lỡ như trì hoãn lâu, ông ấy lại không muốn dạy nàng ấy thì sao?

Sự tình chưa định, trong lòng không chắc, nàng ấy căn bản không dám đi!

Nếu không thì để nương vui mừng cũng chỉ phí thời gian thôi, không phải sao?

Trước kia Thu Nương chỉ làm thêu thùa may vá, ở nhà giúp đỡ làm việc nhà, mỗi thứ đều là việc cần thiết trong cuộc sống, làm sao có thể nói là chuyện yêu thích cho được.

Những chuyện như học y chế thuốc, nàng ấy nào có cơ hội tiếp xúc đến những thứ này đâu?

Mãi đến lần này ra ngoài, ở trong núi nhìn thấy rất nhiều cỏ cây mới lạ, nàng ấy mới giống như là hoàn toàn mở rộng tầm mắt.

Vừa rồi nghe Triệu lang trung than thở những lời kia, suy nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ cảm thấy thú vị, nàng ấy còn muốn giúp mọi người làm càng nhiều chuyện hơn.

Không chỉ là giới hạn ở việc phân biệt cỏ cây, nàng ấy còn muốn học y thuật!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-124.html.]

Triệu lang trung nói: “Trong việc học y thuật, khó khăn chỉ là thứ yếu, thỉnh thoảng còn có hơi tàn nhẫn…nhưng trước mắt nói những thứ kia vẫn còn quá sớm, giống tình huống chúng ta bây giờ thì tạm thời còn chưa tới mức đó.”

“Chẳng qua bản thân ta cũng chỉ coi như tự học, kiến thức có hạn, cũng không biết nên dạy ngươi như thế nào.”

“Chỉ có thể là nhớ tới chứng bệnh gì thì sẽ nói cho ngươi về chứng bệnh đó. Nếu như ngươi nghĩ đến cái gì thì cũng có thể tới hỏi ta, phàm là thứ mà ta hiểu thì sẽ giảng cho ngươi nghe.”

Trước kia Triệu lang trung có một chút cơ duyên.

Ông ấy tình cờ kết bạn được với một vị du y, nhận ông ấy làm nghĩa phụ, theo chân ông ấy đi khắp nơi trong một thời gian dài, cũng thấy và gặp rất nhiều thứ.

Cho nên y thuật của ông ấy là bắt đầu từ việc chẩn bệnh thực tế, kiến thức cũng đều là do vị du y đó truyền dạy, đa số đều là những chữ viết, dược liệu, chứng bệnh thông dụng.

Nếu nói là sách đúng tiêu chuẩn thì thật đúng là ông ấy chưa từng đọc bao giờ.

Sau đó, vị du y kia qua đời, ông ấy liền đi tới y quán huyện thành để làm việc vặt, lại dựa vào kinh nghiệm chẩn bệnh phong phú nên từng bước một trở thành một lang trung đúng chuẩn.

Cũng may nơi này của bọn họ là một địa phương nhỏ, tài nguyên khan hiếm, yêu cầu đối với học thức của lang trung cũng không cao, chỉ cần hội chẩn được bệnh mới là quan trọng nhất.

Thu Nương nghe vậy cũng hiểu được ý của Triệu lang trung, có lẽ cũng có ý định dạy nàng ấy.

Nếu như chịu dạy nàng ấy, vậy cũng chính là sư phụ thu đồ đệ, ngày sau Triệu lang trung chính là sư phụ của nàng!

Lúc này Thu Nương vui mừng quỳ rạp xuống đất, dập đầu hai cái thật sự nghiêm túc với Triệu lang trung, chân thành gọi: “Sư phụ!”

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, vừa vặn nàng ấy cũng mất cha, coi Triệu lang trung thành cha nuôi để hiếu kính cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Triệu lang trung vuốt râu cười, đồng ý với tiếng sư phụ này, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Bản thân ông ấy đã lớn tuổi, lại chỉ có một nhi tử duy nhất, lại đang còn nhỏ tuổi.

Trong núi có nhiều người sống cùng nhau như vậy, ông ấy vốn không ngại truyền dạy y thuật.

Chỉ là trước kia cơm còn ăn không đủ no, nào có tâm tư nghĩ những thứ này.

Sau đó, có thể có cơm mà ăn, thấy bọn Đại Ngưu cũng không có ý định học y thuật, từng người lại có rất nhiều chuyện phải làm, ông ấy cũng không thể bắt ép người tới học được.

Bây giờ thì hay rồi, rốt cuộc cũng có một đệ tử giống như nữ nhi.

Loading...