Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:04:00
Lượt xem: 20
Lúc mọi người mang theo một đống đồ vật tràn đầy chào tạm biệt Phương Tiên Nhi rồi quay lại sơn động thì cũng đã đến lúc phải đi ngủ.
Nếu không, sáng mai ra ngoài làm việc hay tìm kiếm thức ăn sẽ rất thiếu tinh thần.
Mấy giỏ đồ kia tạm thời cũng không có thời gian để phân chia rõ ràng, trước tiên cứ mang hết về sơn động của đám Tảo Nhi, đợi ngủ dậy rồi nói tiếp.
Cũng không cần nhiều lời, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bữa sáng ngày mai chắc chắn sẽ là cháo và đào vàng đóng hộp. Đồ ăn mới mà Phương Tiên Nhi cho, đương nhiên phải nhanh chóng nếm thử.
Sau khi dọn dẹp sơ qua, mỗi sơn động đều chuẩn bị tắt lửa đi ngủ.
Tranh thủ vẫn còn ánh lửa, Tảo Nhi liền nhắc tới kế hoạch đọc sách viết chữ với mọi người. Nếu như đã quyết định sẽ học thì nhất định phải đề ra một kế hoạch đàng hoàng.
Mỗi ngày mọi người đều có những công việc cần phải làm, ví dụ như ra ngoài tìm thức ăn, nấu nướng may vá.
Người có năng lực giống như Tảo Nhi thì những chuyện cần làm sẽ càng nhiều hơn. Nàng ấy còn phải tốn tâm tư suy nghĩ xem cấu tạo của dụng cụ gỗ dùng ép dầu mà Phương Tiên Nhi nói như thế nào, lại còn phải sắp xếp chuyện đục cối đá nữa.
Nhìn kiểu gì cũng thấy thiếu thời gian.
Thời gian rảnh của người lớn như bọn họ không giống với mấy tiểu hài tử, cần phải sắp xếp thế nào đều phải cân nhắc.
Sau khi nghĩ xong, Tảo Nhi liền lên tiếng: “Tú tài công, vậy chuyện học chữ sau này phải làm phiền ngươi rồi. Đúng rồi, nếu như đã nhờ ngươi dạy học thì sau này ta sẽ không gọi ngươi là tú tài công nữa, gọi ngươi là Tống phu tử có được không?”
“Ngươi chỉ cần yên tâm làm phu tử của mọi người là được rồi, mấy chuyện vặt vãnh ăn cơm thay giặt thì ngươi đều không cần quan tâm, sẽ luôn có người sắp xếp giúp ngươi.”
Tống Hàm Thanh gật đầu đáp ứng.
Tảo Nhi quay đầu, lại nói : “Hạnh Nhi, từ sáng mai, các ngươi phải nhanh chóng làm xong mấy chuyện lặt vặt rồi tập trung đi theo Tống phu tử để học chữ.”
“Ta nghĩ chuyện học chữ này cũng tương tự như học nghề mộc vậy thôi, ban đầu là phải học những cái căn bản trước nên cũng không quá khó. Cho nên trong thời gian này, ban ngày a tỷ đi ra ngoài, ban đêm trở về thì muội sẽ dạy lại cho a tỷ.”
“Như vậy, muội cũng có thể nhân cơ hội nhẩm lại những thứ đã học ban ngày, có thể nhớ được nhanh hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-116.html.]
Học xong rồi nhẩm lại, lại dạy cho ngươi khác là có thể nhớ kỹ hơn, đây đều là kinh nghiệm lúc trước Tảo Nhi có được từ trong cuộc sống.
“Muội nhất định sẽ học thật tốt, a tỷ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi nghiêm lại, phảng phất như mình đang làm một chuyện vô cùng hệ trọng.
Thúy Thúy ở cách đó không xa cũng vỗ n.g.ự.c nói với Đại Ngưu: “Đại ca, huynh yên tâm, muội cũng sẽ cố gắng học hết sức, chờ huynh trở về cũng có thể dạy lại cho huynh!”
Đại Mao nghe xong, cũng không cam lòng yếu thế nói: “Đại ca, còn có đệ nữa!”
Đại Ngưu xoa đầu hai đứa nhóc cười nói: “Được, vậy đại ca sẽ chờ hai đứa.”
Tảo Nhi ở bên kia còn đang dặn dò.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngày thường cũng có thể tranh thủ một chút thời gian rảnh để học.”
Nàng ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Tống phu tử, mỗi ngày trước khi đi ngủ, ngươi chọn một ít văn chương đọc cho chúng ta nghe một chút được không?”
Cái này cũng giống như kể chuyện xưa trước khi đi ngủ, nhưng mà tính toán của Tảo Nhi lại có nhiều hơn.
Nàng ấy muốn mỗi đêm nhớ kỹ văn chương mà tú tài đọc, ngày hôm sau trên đường đi tìm kiếm thức ăn còn có thể đọc đi đọc lại cho thuộc.
Không chỉ có thể cho con đường khô khan thêm vài phần thú vị mà còn có thể tranh thủ một chút thời gian để học tập.
Tống Hàm Thanh nhẹ giọng đáp ứng.
Hắn suy nghĩ một chút, nếu như muốn đọc trước khi đi ngủ, ban ngày còn phải dạy thì không bằng cứ bắt đầu từ Tam Tự Kinh, giải thích xong còn có thể hiểu ra được một chút đạo lý.
Sau khi mọi người thảo luận xong xuôi, đám người nằm lại chỗ của mình. Đại Ngưu dập tắt đống lửa, cả sơn động chìm vào bóng tối.
Hắn mở miệng gọi Tống Hàm Thanh, xưng hô càng thân cận hơn một chút: “Hàm Chương ca, có thể bắt đầu rồi!”
“Nhân chi sơ...”
Tống Hàm Thanh không hề dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào chính đề. Giọng nói trong trẻo vang lên trong sơn động, đọc chậm rãi từng chữ.
Mỗi lần đọc ra một câu, hắn đều sẽ giảng giải ý nghĩa của câu đó.