Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:57
Lượt xem: 23
Tảo Nhi yêu thích tất cả các loại đồ ăn, phàm là đồ có thể ăn thì nàng ấy đều thấy có mùi thơm cả.
Nàng ấy nhớ tới cái gì đó, liền quay đầu đưa túi giấy đưa cho Tống Hàm Thanh: “Tú tài công, ngươi xem trên này viết cái gì!”
Tống Hàm Thanh nhận lấy: “Cháo ăn liền.”
“Cháo?” Tảo Nhi hoang mang.
Lúc này, Thịnh Quân bỗng nhiên lên tiếng.
Tống Hàm Thanh chăm chú lắng nghe một lúc rồi nói: “Phương Tiên Nhi nói, thứ này là một miếng cháo gạo cô đặc lại, mang về dùng nước nóng ngâm nở ra là có thể ăn được. Nó cũng giống như mì ăn liền, phần này là lượng ăn của một người, cũng có thể cất được thời gian dài như lương khô.”
Tảo Nhi nghe xong lập tức hiểu ra, gói cháo lại.
Làm xong rồi bỗng nhiên ý thức được cái gì, kinh ngạc nói: “Chờ chút, ngươi vừa nói, đây là cháo gạo à?”
Phải biết rằng bọn họ đang sống ở khu vực phía bắc, bình thường phần lớn là trồng kê, ngô, thỉnh thoảng cũng sẽ trồng lúa mạch.
Lúa mạch ít được trồng, sản lượng chỉ ở mức trung bình, sau khi thu hoạch xong chế biến cũng khó khăn. Bình thường vì bớt việc, bọn họ ăn lúa mạch trực tiếp nhưng hương vị chẳng ngon lắm.
Hơn nữa bọn họ còn từng chịu thiệt thòi lớn.
Loại lúa mạch này tương đối làm ảnh hưởng xấu đến đất trồng, một khi đã trồng rồi thì đất như bị hút cạn chất dinh dưỡng, đến năm thứ hai phải dưỡng đất, nếu không thì cây trồng sẽ không phát triển tốt được, uổng công phí sức.
Về phần gạo, đó cũng là một loại lương thực tinh quý hiếm.
Trước đó có thôn khác thử trồng lúa cạn, nghe nói sau khi xử lý và nấu chín thì hương vị rất ngon, vị cũng rất đặc biệt.
Nhưng bọn họ chưa từng được nếm thử.
Sau đó thôn kia cũng không trồng lại nữa.
Bởi vì sản lượng của thứ này khá thấp, chăm sóc rất kỳ công, cho dù tên là lúa cạn thì cũng phải tưới nhiều nước hơn lúa bình thường, công sức bỏ ra nhiều, bởi vậy sau đó không còn bao nhiêu người trồng nữa.
Nói tóm lại, trước kia được ăn mì ăn liền và lương khô làm từ lúa mạch là đã hạnh phúc lắm rồi.
Thế mà bây giờ lại còn có thể ăn cháo gạo nữa?
Nàng ấy quả thực sắp bị cái bánh may mắn thật lớn này đập cho bất tỉnh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-114.html.]
Đang choáng váng, Phương Tiên Nhi bên kia lại có lời mới: “Trong chiếc bình kia thì đựng đào vàng nguyên quả, phương pháp chế biến khá đặc biệt, nếu như không mở ra thì có thể bảo quản được hơn nửa năm, sau khi mở ra có vị giống như trái cây tươi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì bề ngoài của loại trái cây đóng hộp này đã bị hệ thống thay đổi nên vừa nãy Thịnh Quân đã nghiên cứu một chút.
Nàng phát hiện loại thiết kế bình gốm này mặc dù không thể bảo quản trong vòng 1-2 năm như bình đóng hộp hiện đại nhưng vẫn có thể bảo quản được khoảng nửa năm.
Bởi vì tò mò, nàng còn lật xem các video trong không gian, sau đó phát hiện trí tuệ của cổ nhân thật sự không thể khinh thường.
Từ thời cổ đại, người ta đã làm ra thực phẩm đóng hộp, chỉ là do hạn chế về mặt kỹ thuật, không đảm bảo an toàn vệ sinh nên thời hạn sử dụng cũng không đủ lâu.
Tuy nhiên, loại đồ hộp mô phỏng cổ đại do hệ thống sản xuất này đảm bảo vệ sinh tuyệt đối, thời hạn sử dụng cũng nằm trong khoảng giữa kỹ thuật hiện đại và cổ đại, chắc chắn không hề ngắn.
Đám người Tảo Nhi nghe xong đều kinh ngạc thán phục không thôi.
Bọn họ chưa từng thấy loại trái cây tên là đào vàng chứ đừng nói đến việc ăn nó. Nhưng chắc chắn thứ mà Phương Tiên Nhi cho tất cả đều là đồ tốt.
Nghe thấy miếng trái cây tươi kia có thể bảo quản được hơn nửa năm, tất cả thôn dân đều tự giác quy thành là nhờ pháp thuật “chế biến đặc thù” của Phương Tiên Nhi.
Suy cho cùng, đã có thứ như lương khô và cháo ăn liền thì thứ đồ như trái cây tươi đóng hộp có thể bảo quản lâu cũng là chuyện hợp lý.
“Vậy bình đào vàng này gần như có thể để được đến đầu xuân, cho nên đến ngày Tết là cũng có thể được ăn hoa quả tươi rồi!” Tảo Nhi vui vẻ nói.
Giống như quả lê lông mà bọn họ hái được trước đó, ngoại trừ một phần làm thành quả khô để lại thì những quả tươi đã sớm ăn hết bởi vì không thể để lâu.
Một đám người sôi nổi thảo luận hồi lâu, cuối cùng tâm tình cũng ổn định lại, sau đó chạm vào các pháp quang khác, nhận lại lễ vật.
Bởi vì chính miệng Phương Tiên Nhi đã nói, giúp ngài ấy càng nhiều thì sẽ nhận lại được càng nhiều hồi đáp.
Mọi người đều có không ít suy đoán về số lượng đồ vật mà lá bạc có thể đổi được lần này.
Chỉ là, số lượng đồ ăn thực tế mà bọn họ nhận được vẫn vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.
“Tảo Nhi, chúng ta lấy bao nhiêu cháo và lương khô rồi?” Tây Nương cảm thấy tay mình cũng sắp đau.
“Số, đếm không hết, ai trở về lấy sọt đến đi? Lấy thêm mấy cái!”
Đại Ngưu dẫn theo mấy tiểu hài tử vội vã trở về sơn động rồi lại vội vã quay lại, cùng nhau bỏ đồ ăn vào trong giỏ.
Đó thực sự là một cảnh tượng khí thế ngất trời.
Thịnh Quân nhìn dáng vẻ bận rộn của bọn họ, luôn cảm thấy giống với con sóc nhỏ mà mình đã gặp trước đó, hơn nửa đêm vất vả cần cù tích trữ hàng.