Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:55
Lượt xem: 21
Cháo ăn liền có giá ngang với mì ăn liền, bán với giá 3 tệ, đào đóng hộp có giá 10 tệ.
Thao tác xong, nàng liền nóng lòng lấy ra một hộp để dùng thử.
Có lẽ là để tiện cho nàng nhấm nháp, trong hộp này lại thực sự đi kèm với một cái muỗng nhựa nhỏ, nắp cũng có thể dễ dàng mở ra mà không cần sử dụng bất kỳ dụng cụ nào.
Ở khía cạnh kỳ lạ này, hệ thống luôn được thiết kế rất chu đáo.
Thịnh Quân vui vẻ dùng thìa múc một miếng đào vàng đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước ngọt đậm đà tràn ra giữa răng và môi.
Ôi, cảm giác này quả thực hạnh phúc đến mức khiến người ta lệ rơi đầy mặt!
Thật ra trước kia nàng có hơi kén ăn, có rất nhiều thứ không thích ăn, cũng không tính là người thích ăn trái cây.
Nhưng từ khi đến đây, hễ là đồ ăn có thể nhớ lại đều giống như được phủ thêm một tầng bộ lọc.
Những thứ nàng thích thì lại càng thích hơn, những thứ không thích cũng bắt đầu trở nên thuận mắt, tất cả đều khiến nàng đặc biệt nhớ nhung.
Nói về trái cây đi.
Trước đó mấy người Tảo Nhi đưa một ít lê lông và quả táo tới, vừa ném vào đã bị hệ thống lấy đi. Nàng chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, ý nghĩ muốn ăn một miếng trái cây cứ dần dần bị mai một.
Hiện tại rốt cục đã có cơ hội ăn no sướng miệng rồi!
Thịnh Quân hạnh phúc ăn đào vàng đóng hộp.
Mà trước máy bán hàng tự động, ánh mắt của các cổ nhân đều tập trung vào ba cái nút bấm mới xuất hiện và những thứ mới có bên trong.
Bây giờ đã có thể giao tiếp được, Tảo Nhi liền bảo Tống Hàm Thanh hỗ trợ, hỏi ra vấn đề mà mình đã thắc mắc trong lòng bấy lâu:
“Phương Tiên Nhi, mỗi lần có thêm một chùm sáng tức là có liên quan đến việc pháp lực của ngài khôi phục sao?”
Thịnh Quân nhai đào vàng, mơ hồ đáp lại.
Tảo Nhi nghe xong có chút hưng phấn.
Xem ra những lá bạc vừa rồi đã giúp Phương Tiên Nhi tăng không ít pháp lực, thật tốt!
Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là lần này bọn họ lại nhận được rất nhiều quà tặng.
Người trong thôn đều nghĩ đến điểm này, lực chú ý lại nhanh chóng chuyển sang những thứ mới mà Phương Tiên Nhi sẽ tặng cho bọn họ.
Bởi vì lá bạc là của Tây Nương nên nàng ấy bước tới nhấn vào điểm sáng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-113.html.]
Tây Nương chậm rãi bước lên phía trước, đây là lần thứ hai nàng ấy làm chuyện thế này nên trong lòng đã biết phải làm thế nào, dáng vẻ bình tĩnh, động tác cũng thuần thục hơn rất nhiều.
Trước đó mọi người đã tích trữ không ít lương khô, lần này cũng không cần phải khẩn cấp tích trữ lương thực nên quyết định thỏa mãn trí tò mò của mọi người trước, tìm hiểu chùm sáng mới là gì.
Tây Nương lấy lại bình tĩnh, dùng ngón trỏ khẽ chạm, chợt nghe có thứ gì đó rơi xuống.
Lần này âm thanh rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả tiếng gói mì ăn liền rơi xuống.
Nếu không phải mọi người theo bản năng nín thở thì rất có thể sẽ bỏ qua nó.
Tây Nương rất kiên nhẫn, cũng không vội vàng lấy đồ.
Lại chạm vào hai chùm ánh sáng còn lại, nghe được hai tiếng vang một nhẹ một nặng, mới cúi người xuống thò tay vào trong hộc để lấy đồ.
Trước tiên, nàng ấy lấy ra hai cái túi giấy lớn chừng bàn tay.
Nàng ấy không mở ra nhìn kỹ mà đưa lại cho Tảo Nhi ở cách đó không xa.
Sau đó lại từ trong máy bán hàng lôi ra một cái bình gốm tinh xảo màu đất.
Cái bình gốm này trên rộng dưới hẹp, thân phình lên và cong, có thể vừa khít giữa hai bàn tay, cầm trên tay ước lượng thấy cũng khá nặng.
Miệng bình dường như được bịt kín bằng giấy dầu và đất sét.
Hình thức bên ngoài khác với mẫu mà Thịnh Quân lấy được, cũng không kèm theo cái muỗng nhỏ.
Tây Nương nhìn chiếc bình gốm, thầm nghĩ ngoại trừ để ăn ra thì lại có thêm một dụng cụ dùng rất tốt nữa rồi.
Cái bình gốm này so với cái hộp gỗ đựng lương khô trước đó thì càng thích hợp để đựng thức ăn hơn.
Nàng ấy cẩn thận cầm bình trong tay, lắc nhẹ hai cái, phát hiện bên trong hình như có tiếng nước chuyển động, lắc lắc lại có cảm giác có thêm gì đó.
Cái bình này được bịt kín bằng đất sét, có muốn mở ra bây giờ không?” Tây Nương ngập ngừng hỏi.
Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Khoan hẵng mở, nhìn xem cái trong tay ta trước đã.”
Nói xong, nàng ấy liền mở túi giấy trong tay ra, lộ ra hai miếng cháo hình vuông.
Một đám người vây quanh, nhìn chằm chằm miếng cháo màu nâu kia.
Nhìn được một lúc, Đại Ngưu đoán: “Chẳng lẽ là một loại bánh ngọt mới à?”
Nhìn từ bên ngoài thì nó có phần giống với lương khô.
Chỉ là nó lớn hơn lương khô rất nhiều, còn rất dày, cảm giác hạt sần sùi ở trên bề mặt cũng rõ ràng hơn một chút.
Tảo Nhi đưa lên chóp mũi ngửi, hơi cau mày nói: “Ta cũng không chắc lắm, không có vị ngọt như lương khô nhưng vẫn có mùi thơm thoang thoảng của ngũ cốc.”